Cuộc tình vụng trộm

Cuối ngày, xấp vé số trên đôi tay đã hết, ông Trần Văn Đ. (77 tuổi, quận Bình Thạnh, TP.HCM) không vội về nhà. Ngồi một mình trên vỉa hè, ông thì thầm giai điệu của những bài ca xưa cũ.

Ông đang nhớ về cuộc tình sóng gió cùng người con gái khiến ông yêu say đắm đến tan hoang cả sự nghiệp từ nhiều năm trước. Những năm ấy, ông Đ. giữ chức phó giám đốc của một xí nghiệp sản xuất dược phẩm có tiếng tại Sài Gòn xưa.

Sự nghiệp thăng tiến, ông mua đất, cất nhà rồi kết hôn, sinh con. Thế nhưng, cuộc sống hạnh phúc khiến người đời mơ ước ấy không kéo dài được bao lâu. Khi mọi thứ tưởng chừng như viên mãn, ông bất ngờ yêu say đắm cô công nhân đang làm việc tại xí nghiệp của mình.

“Bà ấy là người yêu đàn hát, đặc biệt là ca cổ. Chúng tôi gặp, quen biết nhau qua những lần xí nghiệp tổ chức văn nghệ. Trong những buổi văn nghệ ấy, chúng tôi được hát cùng nhau rồi yêu nhau lúc nào không biết”, ông Đ. kể.

{keywords}
Ông cẩn thận cất hộp cơm được tặng vào túi xách

Khi biết con tim đã chẳng còn nghe lý trí, một mực hướng về cô công nhân có nét đẹp giản dị, ông Đ. thật lòng nói rằng mình đã có vợ con. Thế nhưng, ông không thể ngờ, cô công nhân lại vô cùng cá tính và yêu ông say đắm tự lúc nào.

Nghe ông Đ. nói đã có vợ con, cô gái không những không buồn mà còn vui mừng đáp: “Chưa có người đàn ông nào nói thương tôi mà dám thật lòng cho biết đã có vợ con như anh. Tôi cứ thử thương anh xem sao”.

Trước tình yêu mãnh liệt của cô gái trẻ, ông Đ. sa vào cuộc tình vụng trộm. Cả hai lén lút gặp gỡ nhau sau giờ làm việc. Chỉ đến khi có con chung, chuyện ngoại tình của ông mới vỡ lở.

Ông kể: “Khi chúng tôi có con chung, tôi mới dẫn bà ấy về nhà, nói hết cho vợ biết. Vợ tôi phát hiện thì giận lắm nhưng cũng không dám nói gì vì lúc đó, tôi làm ra tiền, có địa vị xã hội. Nhưng xí nghiệp và chính quyền khi ấy không đồng tình với việc làm này của tôi”.

“Họ yêu cầu tôi từ bỏ mối tình vụng trộm. Dẫu vậy, tôi không đành lòng vì bà ấy là người có tình có nghĩa. Vả lại, chúng tôi đã có con với nhau nên tôi nói thà bị sa thải chứ không bỏ con được”, ông kể thêm.

Thế rồi ông bỏ ngang sự nghiệp để được sống trọn với tình yêu của mình. Về phía gia đình, ông Đ. cũng chọn cách chia tay người vợ có hôn thú, đến sống với cô “vợ bé”.

Như một cách để chuộc lại lỗi lầm, sau khi ly hôn, ông ra đi tay trắng. Ông để lại mọi tài sản cho vợ cũ để bà nuôi con.

Hạnh phúc chóng vánh

Ra đi với hai bàn tay trắng, ông Đ. cố sức tạo lập lại sự nghiệp. Ông về làm trong xưởng mộc của gia đình trong khi cô “vợ bé” phát triển công việc kinh doanh. Dẫu không có được sự nghiệp đáng tự hào, cuộc sống sung túc như trước kia nhưng ông thực sự đã có được những tháng ngày hạnh phúc.

Tiếc thay, hạnh phúc ấy thật chóng vánh. Chỉ ít năm sau khi bỏ vợ đến sống chung với nhân tình, ông hứng trọn nỗi bẽ bàng của kẻ bị phụ bạc. Cô “vợ bé” bất ngờ bỏ ông theo một người đàn ông giỏi đàn hát.

Ông kể: “Khi còn chưa về sống với nhau, bà ấy hay nói với tôi rằng: “Không ai muốn làm bé, chẳng qua đó là số phận. Làm bé chịu nhiều thiệt thòi. Đêm khuya, ông về với vợ, vợ lớn ông đau, ông chăm sóc, còn tôi ở một mình ốm đau đâu có ai lo”.

“Vì câu nói này, tôi thương bà ấy lắm, quyết từ bỏ tất cả để bà ấy không phải làm phận bé mọn. Nhưng rồi chúng tôi cũng chỉ sống với nhau được 5-6 năm. Bà ấy yêu rồi theo người khác, tôi đâu nói được gì. Có lẽ với người ta, bà ấy sẽ không mang phận bé mọn nữa”, ông nói thêm.

Những năm cuối cùng chung sống với nhau, gần nhà ông có một người đàn ông đến ở. Người này đàn hát rất hay. Vốn đam mê ca cổ nên khi nghe người đàn ông trẻ đẹp “ca hay đàn giỏi”, bà mê đắm rồi phụ tình ông theo người mới.

Dẫu đau đớn nhưng ông không ra lời. Ông ôm nỗi đau riêng mình, rời đi nơi khác sinh sống. Không lâu sau đó, bà này làm ăn thất bại phải bán cả gia sản cùng ông Đ. tạo dựng trước đó để trả nợ. Cuối cùng, bà theo chồng sang nước bạn sinh sống, bỏ lại ông Đ. bơ vơ một mình.

Ở tuổi 77, không nhà cửa, không vợ con chăm lo, ông Đ. đành lấy việc bán vé số dạo làm kế sinh nhai. Mấy năm trước, ông bị tai biến nên không thể đi lại nhiều. Mỗi ngày, ông chỉ dám nhận 50 tờ vé số để ngồi bán ở một góc đường.

Cuối ngày, khi bán hết số vé số trên, ông thường nán lại góc vỉa hè thì thầm hát một mình. Trời tối mịt, đường phố thưa người, ông mới trở về căn phòng ông thuê với giá 80.000 đồng/ngày.

Một ngày đi bán, ông chỉ lời 50.000 đồng. Tuy vậy, ông không lo đói vì ngày nào cũng được người ta cho cơm ăn. Trước đây, khi còn làm ra tiền, ông thường hay giúp đỡ người nghèo, bệnh tật… nên bây giờ ông được người đời giúp lại.

Lâu lâu, ông cũng được cô con gái của ông và người vợ thứ 2 gửi tiền thăm nom. Nhờ thế, ông có thể tạm yên tâm sống tiếp những tháng ngày còn lại. Ông chia sẻ: “Cho đến lúc này, tôi chưa bao giờ hối hận khi yêu và từ bỏ mọi thứ vì bà ấy”.

“Không chỉ sống có tình, có nghĩa với tôi, bà ấy còn nuôi dạy con rất tốt. Khi bỏ đi rồi làm ăn thất bại, bà vẫn dặn đứa con chung của chúng tôi là gửi tiền, thăm nom tôi vì “hồi xưa có tiền nhưng vì má phá quá nên ba con mới khổ”, ông nói thêm rồi nhìn vào dòng người tấp nập thì thầm hát với chất giọng đứt quãng.

Tình đã lỡ thôi về đi em

Duyên chúng mình nay đã không thành

Nàng theo chồng tràn đầy hạnh phúc

Còn riêng tôi ôm mối tình tương tư...

Nguyễn Sơn

Bỏ vợ lấy bồ xinh, hai năm sau qua nhà vợ cũ, tôi khóc không thành tiếng

Bỏ vợ lấy bồ xinh, hai năm sau qua nhà vợ cũ, tôi khóc không thành tiếng

Cách đây 3 năm, tôi đã từng dứt áo ra đi, vui vẻ với người tình mà quên mất nỗi đau của người ở lại. Mặc vợ tôi níu kéo, khóc lóc, tôi vẫn một mực từ bỏ cuộc hôn nhân 2 năm.