Cuộc gặp gỡ vô tình

Theo trang Toutiao, một buổi chiều năm 2005, bé gái Châu Châu, học sinh lớp 4 tại Hà Nam, Trung Quốc gặp điều kỳ lạ.

anhem1.jpg
Ông chủ tiệm cá có khuôn mặt giống bố của Châu

Hôm đó, cô giáo của Châu giao cho học sinh bài tập quan sát thói quen sinh hoạt của một loài động vật, sau đó mô tả những gì mình thấy và suy nghĩ. Vì nhà không có chó mèo, nên cô bé định đi mua một con cá vàng.

Sau khi tan học, cô bé tới một cửa hàng bán cá cảnh gần chợ, khi bước vào trong thì bất ngờ nhìn thấy cha mình đang ở đó. "Sao bố lại ở đây? Bố cũng đến đây để mua cá à?", cô bé ngạc nhiên hỏi.

Không thấy "bố" phản ứng, Châu nghĩ rằng mình đứng xa quá, chắc "bố" không nghe thấy nên tới gần gọi. Người đàn ông nhìn Châu rồi nói: “Cô bé, con nhìn nhầm người rồi. Chú không phải bố của con. Chú là chủ cửa hàng này”.

Sau đó, cô bé mới nhận ra mình nhầm người, nhanh chóng xin lỗi chủ cửa hàng. Trước khi rời đi, cô bé ngoái nhìn người đàn ông một lần nữa, khẳng định rất giống với bố mình, trừ kiểu tóc và trang phục.

Về tới nhà, Châu lập tức chạy ra chỗ bố và nói: “Bố ơi, hôm nay con gặp một người trông giống hệt bố”. 

Ông Châu Cần Dư giật mình khi nghe con gái nói. Dẫu vậy, ông chỉ hờ hững đáp: “Thật vậy hả con”, rồi tiếp tục xem TV như không có chuyện gì xảy ra.

Cô bé nghĩ bố không tin mình nên ngồi xuống và kể cho bố nghe những gì mình vừa thấy ở tiệm cá cảnh. Thấy bố coi như không có gì quan trọng, cô bé đành trở về phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật, giống thật mà…”.

Sau khi con gái trở về phòng, ông Dư bắt đầu có chút nghi ngờ. Không phải ông không tin lời nói của con gái, chỉ là trước đây ông đã từng gặp tình huống như thế này.

Ký ức ngày xưa

Lúc nhỏ, ông Dư được người ta nhận nuôi. Ông vẫn nhớ mình chuyển từ Sùng Minh (Thượng Hải) tới Hà Nam sống. Bố mẹ nuôi đối xử rất tốt với ông. Sau khi trưởng thành, ông kết hôn và sinh được bé Châu.

anhem2.jpg
Ông Dư khi còn trẻ đã từng đi tìm bố mẹ ruột

Khi bố mẹ nuôi lần lượt qua đời, ông Dư nhớ lại quá khứ bị bỏ rơi của mình. Ông không hiểu vì lý do gì mà bố mẹ ruột lại không cần mình nữa. 

Mặc dù bố mẹ nuôi đã qua đời, nhưng ông Dư vẫn còn một người chú. Ông cảm thấy người chú chắc phải biết về nguồn gốc của mình. Ông chuốc say chú mình để hỏi. Phản ứng bất thường của người chú khiến ông càng nghi ngờ.

Sau đó, ông nhờ một tổ chức chuyên tìm kiếm người thất lạc để nhờ giúp đỡ. Ông chỉ biết mình từng sống ở Sùng Minh, hy vọng có thể tìm thấy bố mẹ ruột.

Ban đầu, ông Dư không có nhiều hy vọng. Trong vòng 1 tháng, người ta đã liên lạc với ông. Họ cho biết đã tìm thấy một gia đình ở Sùng Minh có hoàn cảnh tương tự như những gì ông cung cấp. Gia đình đó từng cho đi 1 đứa con vì hoàn cảnh khó khăn.

Ông rất mừng rỡ khi nghĩ mình có thể đoàn tụ với gia đình nhưng kết quả xét nghiệm ADN khiến ông chết lặng. Đó không phải là bố mẹ ruột của ông.

Kỳ tích bất ngờ xuất hiện

Khi con gái nói về chuyện ông chủ bán cá có gương mặt giống mình, ông Dư kể cho vợ nghe. Hai mắt của người vợ sáng lên, nói rằng tình huống lần này khác với lần trước. 

Trong lúc đó, chủ tiệm cá – ông Lý Bảo Quốc đi làm về cũng kể cho vợ nghe có một cô bé nhầm mình với bố cô bé. Người vợ nói rằng tuần trước bà về nhà bố mẹ đẻ, có nghe mẹ và chị gái nói nhìn thấy ông đi trên đường. 

anhem3.jpg
2 anh em Châu Cần Dư và Lý Bảo Quốc gặp lại nhau

Lúc đó, người giống ông Quốc chỉ liếc nhìn mẹ và chị vợ rồi bỏ đi, khiến cả 2 rất tức giận. Họ cho rằng ông Quốc mới trở thành ông chủ mà đã coi thường người thân. Nghe vợ nói như vậy, Lý Bảo Quốc khẳng định người đó nhất định không phải mình.

Nếu trên đường nhìn thấy mẹ và chị vợ, ông sẽ không bao giờ có thái độ như vậy.

Vợ chồng Lý Bảo Quốc chợt nghĩ đến một khả năng: Người đàn ông mà mẹ vợ và chị vợ nhìn thấy trên đường có lẽ chính là bố của cô bé kia. 

Sau một ngày mệt mỏi, vợ chồng ông Quốc nghỉ ngơi và không tiếp tục nói về chủ đề này. Không ngờ, chiều ngày hôm sau, khi ông Quốc đang thay nước cho cá, bất ngờ một người đàn ông bước vào. Ông Quốc kinh ngạc khi thấy người khách giống hệt mình.

Ông Dư và ông Quốc cùng nhìn nhau sửng sốt, đồng thanh nói: “Sao giống thế!”.

Sau đó, ông Dư kể cho ông Quốc nghe hoàn cảnh và suy nghĩ của mình, nghi ngờ ông Quốc là anh trai thất lạc từ lâu của mình. Ông Quốc không tin bởi cả đời ông chưa từng nghe nói có em trai ruột.

Ông Dư gợi ý xét nghiệm ADN, kết quả cho thấy 2 người đúng là anh em ruột. Ông Quốc đi hỏi bố mẹ mình. Họ thú nhận, ông Quốc cũng được nhận nuôi, được đưa từ Thượng Hải tới Hà Nam. Tuy nhiên, họ mất liên lạc với bố mẹ ruột của ông từ lâu.

Sau đó, hai anh em thường xuyên gặp gỡ nhau. Những ngày nghỉ, họ đến thăm nhà nhau, cố gắng bù đắp tình cảm anh em trong nhiều năm. Ông Dư vẫn kiên quyết tìm kiếm bố mẹ ruột. Hai anh em đã xuất hiện trên một số chương trình tìm kiếm người thân.

Hiện tại, ông Dư và ông Quốc đã ngoài 60 tuổi. Ông Quốc không biết sau này ai sẽ là người đi trước, nên ông trân trọng từng phút từng giây được ở bên em trai. Còn trong lòng ông Dư vẫn luôn có một trăn trở, đó là chưa tìm được bố mẹ ruột.