Tối muộn, tôi trở về nhà, lòng khoan khoái niềm vui sau khi tạm biệt người tình đã cùng tôi trải qua những phút giây thăng hoa mật ngọt. Tất nhiên, tôi vẫn nói với vợ là mình cần tiếp khách. Tôi có ngàn vạn lý do để về muộn mà vợ không kêu ca phàn nàn.
Tôi nhẹ nhàng cởi giày, mở cửa. Căn bếp vẫn sáng đèn, trên bàn ăn chiếc lồng bàn vẫn đậy kín. Tôi biết trong đó là vài món ăn tối vợ để phần tôi. Cô ấy vẫn thường nghĩ rằng tôi tiếp khách sẽ chỉ uống nhiều chứ không ăn được gì. Cô ấy luôn lo lắng tôi sẽ đói khi về nhà. Đó là cách vợ chào đón tôi vào những hôm tôi về muộn.
Sau khi tắm xong, tôi định về phòng ngủ nhưng lại nghe tiếng hát rất nhỏ cất lên từ phòng hai con trai. Tôi nhẹ mở hé cửa phòng, trong ánh đèn ngủ màu xanh mờ nhạt, vợ tôi ngồi trên giường, một tay gãi lưng cho thằng nhỏ, một tay xoa gan bàn chân cho thằng lớn, và cô ấy đang khẽ hát một khúc dân ca.
Tôi cứ thế, đứng yên, mắt dán chặt vào cảnh tượng bình yên ấm áp trước mắt mình. Trong đầu bỗng nhớ nhiều về những ngày đầu khi mới kết hôn.
Khi con trai đầu lòng chào đời, thằng bé rất khó ngủ, hay khóc đêm, vợ tôi vẫn thường bế con đi lại khắp phòng, hát hết bài dân ca này đến bài dân ca khác. Đến nỗi, tôi vốn chẳng thuộc bài hát nào trọn vẹn, nhưng sau khi có con, hầu như bài dân ca nào tôi cũng thuộc làu.
Tôi yêu vợ tôi cũng bắt đầu từ giọng hát du dương nhẹ nhàng xâm chiếm vào hồn người ấy. Thời điểm tôi biết cô ấy, cô ấy đã có vài anh chàng săn đón tỏ tình, toàn con nhà giàu, chịu ăn chịu chơi cả.
Sau này, khi đã yêu nhau rồi, tôi hỏi cô ấy có nhiều lựa chọn tốt như vậy sao lại chọn tôi. Cô ấy trả lời: "Vì chúng ta cùng xuất thân con nhà nông dân nghèo khó, dễ hiểu, dễ đồng cảm với nhau. Sau này, dù cuộc sống như thế nào, em và anh sẽ cố gắng cùng làm cùng ăn, cùng nhau xây dựng vun đắp gia đình. Với em, cuộc sống hôn nhân như vậy mới thực sự ý nghĩa".
Lúc đó tôi đã rất xúc động, tự nhủ lòng nhất định sẽ trân trọng cô gái này, sẽ không phụ tình yêu của cô ấy.
Nhưng, thứ khó suy đoán nhất là lòng người, thứ dễ thay đổi nhất cũng là lòng người. Thời gian dần qua đi, khi ta hân hoan giữa những ngày nắng đẹp sẽ dễ quên đi những lời hẹn thề trong giông bão. Tôi vẫn thương vợ, chỉ là có những niềm vui khác tôi đã không đủ bản lĩnh để chối từ.
Cái thứ tình cảm ngoài vợ ngoài chồng, khi chưa dây vào thì nghĩ nó kinh khủng lắm. Nhưng dây vào rồi thì thấy nó cũng bình thường thôi, thậm chí là vui, là thú vị. Hình như tâm lý đàn ông thường là như thế này: Mình đi làm kiếm tiền, mình lo cho vợ con cuộc sống đầy đủ, mình có trách nhiệm với gia đình, không bạc đãi vợ con, như thế mình là người chồng tốt rồi. Còn những chuyện khác, là niềm ham vui của đàn ông, cũng bình thường thôi, miễn sao không ảnh hưởng đến gia đình là được. Tôi khi thiết lập một mối quan hệ ngoài vợ chồng cũng có suy nghĩ như vậy.
Những lúc ở bên người tình, tôi vui vẻ, tôi chiều chuộng. Nhưng khi về nhà, tôi vẫn là ông chồng tử tế, là ông bố biết quan tâm các con. Tôi nghĩ chỉ cần mình biết cân bằng mọi thứ, và quan trọng nhất, chỉ cần vợ không biết mối quan hệ mập mờ kia thì mọi thứ đều ổn cả.
Thế nhưng, vào lúc này, trong đêm khuya vắng lặng, tôi đứng trong bóng tối, nhìn dáng vợ ngồi co ro ở giường hát đi hát lại lời bài hát "bèo dạt mây trôi…" sao tôi lại có cảm giác lòng vợ đang rất cô đơn.
Ngày nào cô ấy cũng rời nhà sau tôi vì còn phải chở hai con tới trường. Ngày nào cô ấy cũng sấp ngửa cho kịp giờ đón con, rồi vào chợ, rồi về nhà tất bật cho bữa cơm chiều, tắm rửa cho thằng nhỏ, đôn đốc thằng lớn học bài. Cho tới tận khuya, khi các con chưa thể ngủ ngon, cô ấy vẫn còn ngồi đó.
Còn tôi, sáng thủng thẳng dậy, có khi ăn sáng do vợ chuẩn bị, có khi đi ăn ngoài. Chiều, hôm nào bận việc thật thì báo về muộn một chút, vợ sẽ cho hai con ăn trước rồi chờ tôi về ăn cơm cùng. Hôm nào không bận, tôi cũng sẽ báo bận về muộn để dành khoảng thời gian đó cho nhân tình, và thường là về khi vợ con đã ngủ.
Thực ra, trước đây, khi tôi còn chưa có chức tước gì, khi công việc còn làng nhàng, thu nhập chưa cao, tôi vẫn siêng chia sẻ việc nhà và chăm con cùng vợ. Vài năm trở lại đây, tôi có vị trí trong công ty, thu nhập cao và tương đối bận rộn nên phó thác hết việc nhà cửa con cái cho vợ chăm lo. Vợ tôi vẫn hoàn thành xuất sắc mọi việc mà không hề than phiền. Thực chất là cô ấy có lẽ đã cố gắng để cáng đáng mọi việc mà không than phiền để tôi yên tâm phấn đấu cho sự nghiệp.
Thật xấu hổ, trong những lúc vui vẻ bên người tình, tôi chưa từng cảm thấy áy náy hay day dứt với vợ. Tôi luôn nghĩ tôi đã cho vợ một cuộc sống tốt nhất mà tôi có thể, và như thế là đủ rồi. Nhưng tôi lại quên rằng, thứ một người vợ cần ở chồng mình không chỉ là một sự ổn định về kinh tế mà còn là vị trí duy nhất trong trái tim.
Tình cảm, dù là với ai, chỉ cần chia sẻ đi ít nhiều đều là nỗi đau cả. Tôi không nghĩ đến điều đó, cho đến lúc này khi đứng sau lưng nhìn dáng vợ, tôi nhớ ra dạo này cô ấy ít kể chuyện, ít nói cười hơn trước. Hay là do tôi đã không dành đủ thời gian để nghe vợ nói?
Tôi lặng lẽ về phòng. Trên tường bức ảnh cưới gần mười năm trước treo đầu giường ngủ. Trong bức ảnh, vợ tôi cười rất tươi, nụ cười của cô gái đang hạnh phúc vì được yêu khác hẳn nụ cười của một người đã làm vợ, làm mẹ với bao suy nghĩ bộn bề lúc này.
Có tiếng bước chân nhẹ đến gần, rồi tiếng mở cửa phòng. Tôi nằm im, giả vờ nhắm mắt. Vợ đến gần ghé sát mặt vào mặt tôi. Đó là hành động quen thuộc vợ vẫn làm mỗi khi tôi về muộn. Cô ấy muốn biết tôi có uống nhiều rượu hay không. Rồi cô ấy kéo chăn đắp cho chồng, miệng càm ràm: "Trời lạnh thế này, mệt đến nỗi đặt lưng là ngủ chăn cũng không kịp đắp nữa". Vợ tắt điện, trong phòng lại chỉ còn ánh sáng đèn ngủ mờ ảo. Người phụ nữ nằm bên cạnh tôi đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Tôi quay người vòng tay ôm vợ, cảm giác như vợ dạo này gầy hơn mà tôi không để ý.
Trong bóng tối, tôi nhìn rõ lòng mình hơn. Tôi đã tệ quá rồi. Tôi vốn không phải là người chồng xấu xa, cũng không muốn mình trở thành người chồng như vậy. Trên tường, đồng hồ đã chỉ qua con số 12, lòng tôi tự nhủ: "Ngủ đi thôi, ngày mới rồi. Ngày mới, phải sống khác ngày hôm qua".
Theo Dân trí