Vô tình đọc câu chuyện “Chồng sôi máu vì về quê nội không có điều hòa, vợ đưa con ra nhà nghỉ ngủ”, tôi thực sự thấy bứt rứt.
Bứt rứt bởi khó phân định đúng sai, phải trái trong tình huống oái oăm ấy. Cái khó của cô vợ là không chịu được khổ, cũng không muốn con chịu khổ nên không thể ở trong căn nhà của gia đình chồng vừa hôi hám, vừa chẳng có chiếc điều hòa.
Còn cái khó của anh chồng chính là không thể khiến vợ con tự nguyện sống trong căn nhà – nơi mình sinh ra và lớn lên - dù chỉ vài ngày. Sự bực tức của chồng, sự giằng co và cái kết đòi ly hôn cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng, ở cương vị của một người vợ, người mẹ, người con dâu, tôi nhất quyết không cư xử như người vợ kia.
Thứ nhất, lựa chọn chồng và nhà chồng là của bạn. Trước khi cưới, hẳn bạn đã tìm hiểu và biết điều kiện nhà chồng, càng rõ hơn ai hết căn nhà của chồng nhỏ hẹp, lụp xụp ra sao. Bạn đã lựa chọn nghĩa là đã chấp nhận. Vậy tại sao bây giờ, chỉ cùng con ở lại nhà nội vài ngày đã không chịu được?
Thứ hai, nếu muốn được sống thoải mái, thoáng mát ở nhà chồng, tại sao bạn không bàn với chồng lắp một chiếc điều hòa. Trước là để phục vụ bản thân, sau là để bố mẹ chồng hưởng thụ tiện ích. Phận làm con, báo đáp bố mẹ một việc nhỏ nhoi như vậy cũng là hợp tình, hợp lý.
Thứ ba, việc bạn đùng đùng đưa con ra nhà nghỉ ở vì chê nhà chồng nhếch nhác, bụi bặm, nóng bức khi không có điều hòa chính là sự coi thường chồng và cả bố mẹ chồng. Nhếch nhác, hôi hám cũng là nơi ở của bố mẹ chồng, là nơi chồng bạn sinh ra và lớn lên. Bạn không có quyền chê bai, miệt thị như vậy.
Ngẫm lại, con bạn sẽ học hỏi được điều gì từ bạn, nếu bạn không biết kính trọng cha mẹ, tôn trọng chồng và nhà chồng? Rèn con thì phải rèn cả nhân cách, đạo đức và bố mẹ chính là tấm gương của con cái. Chưa kể, đưa con về quê để trải nghiệm cuộc sống, tận hưởng không khí tự nhiên cũng là điều nên làm.
Tôi cũng từng trải qua tình huống tương tự khi mới về nhà chồng. Nhà tôi ở thành phố, nhà chồng ở nông thôn, hoàn cảnh sống và nếp sống khá khác nhau.
Trước khi làm đám cưới, tôi đã thỏa thuận với chồng, tương lai sẽ sống ở thành phố, chứ không về quê. Thế nhưng, mỗi khi theo chồng về quê nội, tôi vẫn tôn trọng tuyệt đối nếp sống của bố mẹ chồng, nhập gia tùy tục.
Năm đó, tôi 28 tuổi, vừa lấy chồng tròn 1 năm. Nắng tháng 5 như đổ lửa, tôi khệ nệ ôm chiếc bụng bầu 7 tháng theo chồng về quê. Căn phòng của vợ chồng tôi nằm đúng hướng nắng, tối đến nóng hầm hập, lại không có điều hòa.
Bầu to vốn khó chịu, lại oi bức, tôi trằn trọc nửa đêm không ngủ nổi. Thấy các con lục đục, bố mẹ chồng tôi gõ cửa hỏi thăm. Chồng tôi cũng phân trần chuyện nóng bức, gợi ý đưa tôi sang nhà chú ruột bên cạnh nằm nhờ phòng điều hòa.
Bố chồng tôi gật đầu lia lịa, còn mẹ chồng không phản đối, cũng không hưởng ứng, chỉ bảo: “Ở quê oi bức, các con chịu khó chút”, rồi về phòng. Tôi hiểu ý mẹ, nhất định từ chối gợi ý của chồng. Đêm đó, dù thức trắng đêm, tôi cũng không đi ngủ lang.
Hôm sau, mẹ chồng gặp riêng tôi, nói một điều khiến tôi xúc động: “Cảm ơn con vì tối qua không sang nhà chú ngủ nhờ. Nếu để các con lặn lội sang đó chỉ vì bố mẹ không lắp nổi chiếc điều hòa, mẹ sẽ xấu hổ với thím lắm”.
Lời mẹ chồng nói khiến tôi vừa thương, vừa e ngại. Thực ra, người nên xấu hổ chính là vợ chồng tôi, khi không thể lắp cho bố mẹ một chiếc điều hòa.
Ngày tháng sau này, vợ chồng tôi dần báo đáp bố mẹ. Chúng tôi mua cho bố mẹ tủ lạnh, điều hòa, máy giặt, đập đi chiếc bể xi măng chứa nước mưa, thay vào đó là bồn nước inox cỡ lớn và máy lọc nước…
Giờ đây, mỗi mùa hè tôi đều thoải mái đưa con về chơi với ông bà. Chắc chắn mọi thứ không thể tiện nghi, đầy đủ như ở thành phố nhưng tôi coi đó là trải nghiệm tuyệt vời mà con không thể tìm thấy ở nơi đô thị.
Độc giả: Lê Trà