Tôi năm nay 28 tuổi kết hôn được 4 năm, từ lúc kết hôn đến nay tôi sống tại nhà chồng. Mới có chừng đó năm ở nhà chồng mà tôi thấy thời gian đằng đẵng, ngột ngạt vì bị mẹ chồng đè nén trong khi công việc của tôi rất bận rộn.
Tôi là trụ cột về kinh tế vì chồng tôi lương bấp bênh, nhưng bị đối xử chẳng khác gì người giúp việc.
Buổi sáng tôi phải dậy sớm từ lúc 5 giờ, lo bữa sáng cho cả nhà, dọn dẹp nhà cửa đâu vào đấy rồi đưa con và cháu chồng đi học, đi làm luôn.
Buổi chiều tôi về muộn nên chồng đón con, vì bận nên tôi cũng ít khi về sớm để nấu cơm khiến mẹ chồng rất bực tức, về đến nhà là bà nói kiểu ban ơn người đến xin ăn.
Tôi ăn mà không nuốt nổi vì bà bóng gió tỉa tót: "Con dâu nhà này sướng nhất quả đất, đi làm tới tối mịt, về nhà là có cơm ngon, canh ngọt thế mà cũng không biết điều".
Mẹ chồng để toàn bộ việc nhà trong nhà phần tôi. Bát đũa bữa trưa, bữa tối cho vào một chậu để tôi tối về rửa, xong còn giặt quần áo, quét và lau nhà…
Nhiều khi vừa đặt lưng xuống ngủ thì đã thấy mẹ chồng gọi xuống nhổ tóc bạc, đấm lưng, bóp vai cho bà dễ ngủ. Bị mẹ chồng soi mói, chèn ép đã mệt mỏi rồi, đằng này phải chăm sóc, chiều chuộng thêm đứa cháu của chị chồng đi làm ăn xa gửi lại.
Nó được nuông chiều nên nghịch ngợm, phá phách tôi phải đi dọn dẹp. Tối đến cần nghỉ ngơi mà nó hò hét váng cả đầu.
Tôi làm ra tiền mà mua gì cũng bị soi mói, cấm cản. Cả năm mới dám mua chiếc váy đợt hạ giá mà mẹ chồng nổi giận: "Thời buổi khó khăn, suốt ngày váy với áo, tiêu pha bạt mạng, có ngày nhà này sạt nghiệp".
Có lần người ta gửi đồ tôi đặt mua, mẹ chồng tôi ở nhà không nhận bảo là con dâu đi công tác xa không mua nữa. Làm họ nhắn tin trách móc tôi đến xấu hổ.
Có thế nào cũng không vừa lòng mẹ chồng, tôi chán nản đến mức cả ngày chỉ biết nói hai từ dạ - vâng, liên tục kêu mệt mỏi nghỉ làm ở nhà và không muốn làm gì. Tôi nghĩ đã đến lúc cần có sự thể hiện trong quan điểm để bà hiểu.
Tiền lương đi làm được tôi để dành một khoản chi tiêu đưa cho mẹ chồng, còn lại là mua quần áo, váy, giầy dép, mỹ phẩm… Mẹ chồng tôi đứng ngồi không yên trước sự thay đổi của con dâu, tôi nói tiền làm ra thì phải được tiêu, nếu không tôi xin công việc làm thuê nhẹ nhàng, lương thấp cho đỡ mệt mỏi.
Vậy là mẹ chồng tôi đã hiểu ra mọi chuyện, bà biết rằng nếu tôi không chịu khó đi làm thì không biết xoay sở ra sao cho cả nhà, chưa kể còn thêm cả đứa cháu mà bố mẹ cả năm không gửi về một đồng nào.
Bà rối rít xin lỗi, mong tôi bỏ qua mọi chuyện, cố gắng đi làm kiếm tiền cho gia đình, mua sắm thoải mái miễn là đừng tiêu hoang phí. Mẹ chồng không bắt tôi làm nhiều việc nhà nữa vì sợ con dâu ốm nghỉ ở nhà nhiều thì thu nhập giảm…
Thật may là mẹ chồng tôi đã nhận ra giá trị của tôi, đôi khi nhún nhường mãi cũng chỉ bị thêm chèn ép, lựa đưa ra "chiêu" khiến mẹ chồng phải nể phục cũng sẽ làm cuộc sống đỡ mệt mỏi hơn.
Mẹ chồng tôi đã lo lắng cho tôi hơn, song tôi cũng thấy áy náy, liệu tôi làm thế có quá đáng không?
Theo Sức khỏe và Đời sống