Đã ở cái tuổi 35 nhưng tôi là một người đàn ông nông nổi. Khi còn ở với Hiền và con gái, gia đình hạnh phúc yên ấm nhưng tôi không biết quý trọng, tôi đã không trân trọng vợ mình người đã luôn đứng sau ủng hộ tôi.

Khi còn ở bên Hiền, từ ngày yêu tôi luôn chỉ biết nhận từ Hiền sự yêu thương, quan tâm còn ngược lại tôi lại quá vô tâm. Lấy nhau rồi, tôi cũng không phải là người đàn ông của gia đình, tôi chỉ biết lo công việc, sự nghiệp của mình… rồi đưa tiền về cho vợ con, tôi nghĩ thế là đủ. Nhưng chính suy nghĩ đó, đã lấy mất đi hạnh phúc của tôi.

Ảnh minh họa
6 năm ở cùng nhau, nhưng chưa bao giờ tôi giúp Hiền làm việc nhà, kể cả là những công việc của cánh đàn ông như đóng đinh, hay thay bóng đèn… tất cả đều là Hiền làm hết. Hiển nhiên, chuyện con cái cũng vậy. Hai mẹ con cứ lọ mọ với nhau ở nhà, đưa con đi học, hội họp gì cũng 2 mẹ con… Ngày lễ, ngày tết tôi cũng không đưa họ đi chơi, cũng không mua quà cho 2 mẹ con, chỉ biết đưa tiền về bảo em cầm tiền thích mua gì thì mua…

Đến khi Hiền nói muốn chia tay, tôi ngỡ ngàng… tôi không biết mình sai ở đâu. Khi ra tòa, tôi níu kéo, tôi không muốn ly hôn… tôi muốn mình vẫn có gia đình như trước. Nhưng khi Hiền hỏi, anh có hiểu gì về em và con không? Vợ con anh thích gì anh có biết không? Rồi Hiền hỏi anh có nhớ kỷ niệm ngày cưới của mình không?... tôi nín lặng trước những câu hỏi của Hiền.

Hiền tuyệt tình lắm, nói chia tay là chia tay. Cô ấy không ngăn tôi đến thăm con, nhưng lên lịch cụ thể, và vào những ngày tôi đến thăm con cô ấy đều tránh mặt. Cô ấy giận không thể giữ một mối quan hệ xã giao bình thường được.

Giận vợ tuyệt tình, cũng chẳng nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi thấy cô ấy thay đổi, sao trước đây vẫn sống với tôi như thế, sao giờ quay ra trách móc, rồi cố tình ly hôn để gia đình tan vỡ như thế. Chính cô ấy đã tự nguyện chăm sóc, tự nguyện làm hết đấy chứ… mà tôi nào phải người vô trách nhiệm, tôi làm ở ngoài bao nhiêu tiền cũng đưa về vợ con cả. Tôi giận vợ, và thấy mình không sai gì cả.

Tôi nhanh chóng tìm người yêu, rồi lấy. Tìm một người hơn hẳn Hiền, xinh hơn, giỏi giang hơn. Nhưng cuộc sống của tôi không hạnh phúc, khi mà vợ mới của tôi giỏi, kiếm tiền tốt… và không hề biết nấu cơm. Cả tháng, cả năm chúng tôi hẹn nhau ra ngoài hàng ăn… ăn ở nhà cũng là đồ của cô giúp việc nấu. Chẳng còn cái không khí gia đình như trước đây… cuộc sống gia đình mới không như ý tôi càng nhớ Hiền và con hơn.

Sau gần một năm, tôi lại chia tay người vợ thứ 2. Tôi thấy mình là một người đàn ông thất bại, có tiền tài, sự nghiệp làm gì khi mà quanh tôi chẳng có ai. Càng những ngày giáp tết tôi càng nhớ về Hiền và con gái. Nhớ cảnh tết sum vầy bên 2 mẹ con… tôi thì ngồi đọc báo, xem tin tức còn 2 mẹ con trang hoàng nhà cửa. Giá như cho tôi quay trở lại, tôi sẽ không như thế, tôi sẽ phụ vợ con mình, sẽ đưa họ đi sắm tết….để hưởng không khí đầm ấm như bao gia đình khác.
Hiền vẫn ở vậy sau hơn 2 năm chia tay tôi. Cô ấy xinh và tươi tắn hơn ngày còn ở cùng với tôi, có lẽ tư tưởng thoải mái, 2 mẹ con sống với nhau rất vui vẻ.

Hôm nay tôi ghé nhà, đưa con gái đi mua sắm tết nhưng mua gì con tôi cũng bảo mẹ Hiền mua rồi bố à. Hôm nay con bé mới nói với tôi: sao bố lại lấy vợ, sao không quay về với mẹ con con, mẹ Hiền giận bố nhiều lắm… Lần đầu tiên sau 2 năm chúng tôi chia tay, Hiền tiễn tôi ra cửa, cả hai đứng khựng lại ở ngoài cửa, tôi chỉ còn biết nói lời xin lỗi em, xin lỗi đã không mang lại hạnh phúc cho em… Chính sự nông nổi của tôi, vì giận vợ đi bước nữa mà tôi đã tự tay đóng chặt cánh cửa này, không còn cơ hội quay lại với mẹ con em nữa.

Namtng@...

Bạn đọc chia sẻ tâm sự của mình với chuyên mục "Chuyện chung, chuyện riêng" xin gửi về: banbandoc@vietnamnet.vn (Ghi rõ tên, địa chỉ, số điện thoại để tiện liên hệ).