Sau khi tổ chức đám cưới, nhờ sự hỗ trợ của bên nội nên vợ chồng tôi mua được một căn chung cư ở thành phố. Tiềm lực kinh tế của bố mẹ tôi khá giả hơn nhà vợ nên ông bà sẵn sàng giúp các con.
Biết nhà ngoại kinh tế khó khăn nên tôi không muốn làm phiền. Tôi vốn dĩ suy nghĩ thoáng, bố mẹ có chừng nào hỗ trợ chừng đó, nếu không giúp cũng không sao.
Nhờ không phải đi thuê trọ, vợ chồng tôi sớm ổn định cuộc sống. Với chúng tôi, đó là điều may mắn, không phải chịu cảnh nợ nần, trả góp hàng tháng nên cuộc sống khá thoải mái.
Mẹ tôi tốt bụng nhưng không khéo ăn khéo nói như những người khác. Do đó, mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu chẳng mấy tốt đẹp. Tôi là người đứng giữa, vất vả lắm mới dung hòa được mẹ và vợ. Nhiều lúc, tôi bị đặt vào tình huống khó xử, phải suy nghĩ làm sao cho vừa lòng hai bên.
Mấy năm qua, mẹ tôi tỏ ra không hài lòng khi bên ngoại không hỗ trợ đồng nào cho hai vợ chồng mua nhà. Mỗi khi lên chơi, bà lại kể chuyện thiên hạ rồi bóng gió chê bai nhà vợ. Tôi nhiều lần khuyên mẹ nên giữ sự vui vẻ trong nhà, đừng để những câu chuyện đó khiến không khí thêm căng thẳng.
Vợ tôi nhận ra thái độ coi thường của mẹ chồng nhưng cô ấy chọn cách im lặng. Mặc dù tôi thưa chuyện rất nhiều, mẹ vẫn chứng nào tật ấy. Vợ tôi nhiều lần phàn nàn, bật khóc trong ấm ức về thái độ của mẹ chồng khiến tôi không khỏi suy nghĩ.
Thậm chí, khi lên thành phố chơi với con cháu, mẹ tôi còn ép vợ phải làm theo lời bà, từ cách dạy dỗ các con cho đến ăn uống. Vợ tôi nhiều đêm thở dài, ước ao có thể trả hết khoản tiền nhà chồng đã hỗ trợ để có thể sống thoải mái.
Nhận thấy vợ tôi im lặng, không cãi lại, mẹ càng được đà lên mặt. Mặc dù trong lòng thương vợ phải chịu điều tiếng, tôi không muốn mất lòng mẹ nên không phản ứng quá mạnh.
Mới đây, tôi phát hiện số vàng cưới mà hai vợ chồng dành dụm bấy lâu không còn trong két sắt. Khi tôi thắc mắc lý do bán vàng, vợ tôi bảo vàng đã tăng giá so với thời điểm tổ chức hôn lễ cách đây mấy năm nên bán để thu tiền về.
Tôi trách móc vợ với tài sản chung, cả hai nên bàn bạc trước khi bán. Nếu giữ vàng thêm vài năm, có thể mức giá bán sẽ tốt hơn. Ngoài ra, gia đình chưa khó khăn đến nỗi phải bán vàng để lấy tiền.
Nghe tôi càu nhàu, vợ mới thừa nhận, bán vàng không phải do giá cao mà còn có lý do khác. Cô ấy muốn trả lại hết số tiền mà gia đình bên nội đã hỗ trợ khi mua nhà.
Vợ tôi cho rằng, bố mẹ giúp các con lúc khó khăn rất đáng quý. Tuy vậy, cô ấy không chịu nổi những lời bóng gió, đay nghiến của mẹ chồng khi biết nhà ngoại không cho đồng nào.
Vợ tôi muốn trả hết số tiền nhà chồng đã cho để có thể thoải mái sống trong căn chung cư của riêng mình mà không bị ai coi thường. Số tiền mặt dư giả không có nhiều nên vợ tôi phải bán vàng cưới, dù trong lòng hoàn toàn không muốn.
Nghe lời tâm sự của vợ, tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi ôm vợ vào lòng rồi vỗ về, an ủi. Tôi hiểu được quyết định khó khăn của vợ khi phải bán số vàng đã cất giữ bấy lâu.
Tôi không phải không thương mẹ nhưng trong trường hợp này, tôi hoàn toàn ủng hộ cách làm của vợ. Có lẽ đã đến lúc, chúng tôi cần một không gian sống thực sự của riêng mình mà không phải chịu đựng những lời khó nghe từ mẹ mỗi khi bà lên chơi.
Theo Dân Trí