Năm 26 tuổi, tôi lấy chồng. Đó không phải là mối tình đầu nhưng là người đàn ông tôi yêu và tin tưởng nhất trong những người tôi gặp. Anh cũng là người hiểu, yêu chiều tôi nhất.
Nhà chồng tôi khá giả, bố mẹ chồng rất tốt, các em chồng cũng ngoan. Sau khi cưới, chúng tôi ra sống riêng trong căn hộ chung cư do bố mẹ chồng mua cho từ trước.
Chỉ sau 3 năm, chúng tôi đã có 2 đứa con đủ nếp, đủ tẻ. Suốt 9 năm hôn nhân, tôi luôn thấy mình may mắn khi có cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy. Nhưng ngày hôm nay đẹp trời, không có nghĩa là ngày mai cũng thế.
Chồng tôi ngoại tình. Đó là điều trong mơ tôi cũng chưa từng dám nghĩ đến. Gần 10 năm sống chung, anh ấy có thể bớt đi những ngọt ngào, lãng mạn, những nhỏ nhặt quan tâm. Nhưng anh ấy vẫn là người chồng chu đáo, đầy trách nhiệm. Đối với 2 con, anh là ông bố tuyệt vời.
Khi phát hiện chuyện này, tôi cứ nghĩ mình nhầm, cho đến khi anh thú nhận lỡ phải lòng cô gái ấy. Anh nói vẫn thương tôi, nhưng không hiểu sao khi gặp cô ta lại thấy rung động. Anh hứa sẽ kết thúc với cô ta.
Sau những ngày vật vã, khổ đau, tôi quyết định cho chồng một cơ hội. Nhưng bằng linh cảm của người vợ, tôi nhận ra anh vẫn qua lại với cô ấy, chỉ là kín đáo hơn. Chúng tôi thậm chí không thể ngủ chung với nhau nữa. Vì tôi bị ám ảnh việc anh đã làm thế với người phụ nữ khác.
Nhiều lần, tôi nung nấu ý định ly hôn. Tôi không muốn sống cuộc sống mà mỗi ngày đi qua đều nặng nề, đau khổ. Một lần, cô gái kia trơ trẽn gọi điện cho tôi, bảo tôi buông tha cho chồng để anh được đến với tình yêu đích thực.
Cuộc điện thoại đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Người ta tìm mọi cách giành lấy chồng tôi, cớ sao tôi lại bỏ anh ấy. Dẫu cho tôi không cần anh ấy nữa, con tôi vẫn rất cần có bố.
Nếu họ yêu nhau, cứ việc lén lút trong bóng tối. Không đời nào tôi để cô gái kia toại nguyện được nắm tay chồng tôi, bước hiên ngang dưới ánh mặt trời.
Tôi bắt đầu từ bỏ những hy vọng, mong chờ, cảm xúc yêu thương. Tôi học cách bình thản với chồng, xem anh như đối tác cùng nuôi con. Anh nhận ra sự thay đổi này và biết rằng như vậy là tốt nhất.
Đó chỉ là bề ngoài tôi cố thể hiện, bên trong vẫn là biển đau thương cuộn trào. Nhất là những đêm mưa nằm co ro một mình trên giường, đối diện là tấm ảnh cưới treo trên tường.
10 năm đã biến cô gái đầy hạnh phúc về tình yêu trở thành người đàn bà trầm lặng. Càng nhớ về những tháng ngày hạnh phúc, tôi càng cảm thấy đau lòng.
Mẹ chồng tới chơi, nói sẽ ở lại ít ngày. Những ngày đó, tôi và chồng đều cố tỏ ra vui vẻ. Tôi chưa từng kể với ai việc chồng tôi ngoại tình. Đó là việc riêng của hai vợ chồng, là nỗi đau tôi không muốn ai chạm tới.
Bằng cách nào đó, mẹ chồng đã biết từ lâu. Bà ngồi đối diện tôi, bảo tôi gầy đi nhiều. Bà hỏi tôi khổ sở lắm phải không?
Mẹ chồng nói với tôi rất nhiều, nhưng đại ý thế này: "Ước mong duy nhất của mẹ là thấy con mình hạnh phúc. Mẹ không dám nói coi con như con đẻ, nhưng mẹ thương con thật lòng. Con không chỉ là vợ của con trai mẹ, còn là mẹ 2 đứa cháu nội của mẹ. 10 năm làm dâu, mẹ chưa từng phiền lòng vì con".
Mẹ bảo, mẹ đã dạy con trai nhiều thứ, nhưng không thể dạy làm người chồng chung thủy. Đặc biệt, nhiều năm trước, mẹ cũng phát hiện chồng ngoại tình. Mẹ rất đau đớn, muốn ly hôn nhưng không dám.
Mẹ không có công việc ổn định, kinh tế chủ yếu bố lo. Bố sau đó có xin lỗi, nhưng tình yêu của mẹ đã kết thúc.
Gia đình nhà chồng nhìn bề ngoài yên ổn, chỉ có bố mẹ biết những vết nứt chưa bao giờ lành. Bố mẹ không ly hôn, không ly thân. Tuy nhiên nhiều năm qua, bố mẹ không giống như những cặp vợ chồng khác.
Khi biết chuyện của vợ chồng tôi, mẹ đau lòng, trách mắng con trai rất nhiều. Mẹ muốn giúp chúng tôi vun vén lại tổ ấm. Tuy nhiên mấy ngày ở đây, nhìn tôi, mẹ đoán chắc tình yêu trong lòng tôi đã hết.
Đối với đàn bà, tình yêu rất quan trọng. Dù vậy, không có tình yêu, họ vẫn có thể sống vì những đứa con. Chỉ có điều tôi còn trẻ, lại tự lập về kinh tế, không nên giam mình trong cuộc hôn nhân vỡ nát.
Mẹ chồng bảo, nếu ngày xưa mẹ như tôi, mẹ không bao giờ để cuộc đời mình trôi qua buồn thảm như thế.
2 mẹ con ôm nhau khóc. Tôi suy nghĩ thêm vài ngày, thấy mẹ chồng nói đúng, liền ngồi viết đơn ly hôn.
Tôi không biết mẹ thực sự đã nghĩ những gì. Nhưng tôi thấy những điều mẹ nói không sai. Cuộc đời mỗi người có bao nhiêu, sao không chọn cho mình cách sống vui vẻ.
Theo Dân Trí