Chúng tôi gặp nhau khi cả 2 đã lỡ một lần đò. Tôi thôi vợ còn em đã mất chồng. Không ai vướng bận gia đình, cùng phận tha hương làm thuê khiến chúng tôi xích lại gần nhau.
Rồi tôi yêu em vồ vập, bất chấp việc em nhiều lần cự tuyệt. Em nói mình vẫn còn con nhỏ ở quê. Em không muốn thấy cảnh con thơ níu chân váy, khóc đòi mẹ trong ngày em theo tôi tìm hạnh phúc mới.
Nhưng những nỗi đau ấy càng khiến tôi yêu em hơn. Chúng thôi thúc tôi phải che chở, bảo bọc em và yêu thương 2 con riêng của em, những đứa trẻ vốn không cùng dòng máu với mình.
Cuối cùng, tình cảm của tôi cũng được em đáp lại. Em và tôi thành vợ chồng. Tôi trở thành cha của những đứa con riêng của vợ và đón các bé về sống chung.
Vì chuyện này, tôi trở thành trò cười cho họ hàng, khiến bố mẹ buồn giận. Ông bà lo lắng sau này khi chúng tôi có con, hạnh phúc gia đình sẽ xáo trộn bởi chuyện con riêng, con chung.
Nhưng vì tình yêu, tôi bất chấp tất cả. Tôi tự tin với cách giáo dục của mình, tôi sẽ không để chuyện đáng tiếc ấy xảy ra.
Cũng vì tình yêu, sau khi cưới, tôi lấy hết tiền tiết kiệm mở tiệm may để em không phải rong ruổi theo công trình bán nước giải khát. Tôi cũng cố gắng cho 2 con riêng của em đi học.
Tôi chỉ không thể đưa đón các bé mỗi ngày vì phải theo công trình xa. Cuộc hôn nhân mới cứ thế trôi qua.
Mỗi cuối tuần trở về nhà, tôi có vợ con đón đợi, nhà cửa tươm tất, món ngon đầy bàn. Cha mẹ tôi có người thăm hỏi, chăm sóc khi ốm đau, bệnh tật…Tôi cứ ngỡ mình đã chạm đến hạnh phúc.
Nhưng nào ngờ, tai họa từ trên trời ập xuống. Tôi gặp tai nạn lao động dẫn đến bất lực, mất khả năng đàn ông.
Sau chuỗi ngày sống trong đau khổ, tôi cố gắng vực lại tinh thần. Tôi tìm cách khỏa lấp nỗi buồn bằng cách lao vào làm việc.
Nghĩ đến việc không làm tròn trách nhiệm của người chồng, tôi càng thương vợ hơn. Tôi cố gắng bù đắp bằng cách tăng ca, làm thêm việc để có thêm tiền gửi về cho vợ.
Nhưng rồi tôi đau đớn phát hiện, những lo lắng, cố gắng bù đắp của mình chỉ là thừa thãi. Cô ấy sớm đã tìm được niềm vui với một người đàn ông khác.
Vợ tôi ngoại tình với khách hàng thường xuyên đến may đồ của mình. Ngày bị tôi bắt quả tang, cô ấy khóc lóc, van xin tha thứ.
Cô ấy bảo mình vẫn yêu chồng, chỉ là không vượt qua được những cám dỗ của nhu cầu thể xác. Cô ấy thề thốt sẽ chấm dứt mối tình vụng trộm, thậm chí đóng cửa tiệm may, chỉ ở trong nhà chăm sóc con nếu tôi muốn phải như vậy.
Cô ấy cho tôi thấy sự hối hận tột cùng của mình và tôi cũng chưa sẵn sàng cho lần tan vỡ thứ 2. Thế nên tôi đồng ý tha thứ.
Tôi không cần cô ấy phải đóng cửa tiệm may mà chỉ yêu cầu đừng để tôi thấy người đàn ông kia nữa. Nhưng rồi cũng chỉ được nửa năm.
6 tháng sau, tôi lại nghe người đời bàn tán vợ mình quan hệ bất chính với một tay thợ điện trong xóm. Tuy vậy, tôi không chất vấn hay làm lớn chuyện nữa. Bởi sau cùng, tôi vẫn cảm thấy mình là người có lỗi.
Tôi cũng biết người phụ nữ của mình sẽ luôn cần thứ chồng không thể cung cấp. Sau tất cả những cố gắng, tôi chỉ nhận về niềm đau. Vậy tại sao tôi phải tiếp tục cố gắng?
Tôi quyết định ly hôn.
Độc giả giấu tên