Bệnh nhân là V.S.Đ, 16 tuổi, ở Hà Giang. Cuối tháng 5, Đ. đi làm thuê ở Tuyên Quang, bị tai nạn giao thông. Bệnh nhân không tiêm phòng uốn ván mà tự lấy thảo dược (không rõ nguồn gốc) về để đắp nhưng không khỏi.
Khi có các dấu hiệu bệnh trở nặng như vết thương sưng nề, chảy dịch nhiều, tím đen, kèm theo cứng hàm, co cứng, gồng cứng toàn thân, khó há miệng, khó nuốt, ngày 31/5, bệnh nhân mới được đưa đến bệnh viện huyện cấp cứu, rồi chuyển tuyến ngay đến Bệnh viện đa khoa tỉnh Tuyên Quang.
Nằm trên giường bệnh, bệnh nhân Đ. liên tục lên cơn co cứng, gồng cứng toàn thân, sốt cao, chẩn đoán nhiễm trùng uốn ván. Gia đình nghèo khó, lại không biết nhiều tiếng phổ thông, không biết chữ, bệnh viện hỗ trợ tiền sữa hàng ngày cho bệnh nhân trong thời gian ăn qua sonde.
Sau 1 tuần, gia đình muốn xin đưa bệnh nhân Đ. về nhà "làm ma", nhưng các bác sĩ khoa Truyền nhiễm đã động viên gia đình cố gắng ở lại cùng thầy thuốc "chiến đấu" với tử thần để cứu bệnh nhân.
Bác sĩ chuyên khoa I Chẩu Văn Tịch, Phó Trưởng khoa Truyền nhiễm, Bệnh viện đa khoa tỉnh Tuyên Quang, cho biết nhiều loại thuốc như an thần, kháng sinh; thuốc chống co cứng và giật cứng đã được sử dụng cho bệnh nhân Đ. Thầy thuốc cũng cung cấp dinh dưỡng đảm bảo năng lượng, chống nhiễm toan, trợ tim mạch, chống rối loạn thần kinh thực vật… cho cậu bé này.
"Những điều dưỡng nhiều kinh nghiệm nhất của khoa Truyền nhiễm trong việc điều trị bệnh uốn ván cũng được huy động để điều trị, chăm sóc và theo dõi sát thể trạng bệnh nhân", bác sĩ Tịch nói.
Kiên trì điều trị, chỉ số sinh tồn của bệnh nhân bắt đầu ổn định, giảm dần các triệu chứng co cứng hàm và co cứng toàn thân. Bệnh nhân bắt đầu tự nuốt được, tự ăn uống. Ngày 26/6, sau gần 4 tuần điều trị, bệnh nhân khỏi bệnh, được xuất viện, tiếp tục tập luyện phục hồi chức năng.
Bé 1 tuổi bị cao huyết áp
Bật báo động đỏ cứu nam thanh niên ‘chết lâm sàng’