Lấy chồng 4 năm, tôi dần nhận ra cuộc sống của mình vô cùng ngột ngạt. Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ việc chúng tôi phải ở chung với nhà chồng. Chồng tôi là con một, từ trước đến giờ được bố mẹ bao bọc. Anh chưa từng có ý định ra ngoài ở riêng và vẫn luôn tâm niệm, mọi việc sau này phải thông qua bố mẹ. Chỉ cần bố mẹ gật đầu, chồng sẽ làm theo.
Nhưng từ ngày cưới nhau, tôi có nói với chồng, mọi việc trong gia đình nhỏ của chúng tôi, anh phải là người quyết, chỉ xin ý kiến bố mẹ. Bố mẹ không đồng ý mà mình mong muốn được làm thì vẫn phải làm. Vì chúng tôi đã là một gia đình riêng, sống chung không có nghĩa mọi quyết định phải chung.
Chồng tôi có nghe lời vợ nhưng vẫn không thể vượt qua được sự áp đảo của mẹ anh. Vậy là từ ngày sống chung, mọi mâu thuẫn đều xuất phát từ mẹ chồng nàng dâu. Việc ăn, ngủ, nghỉ của chúng tôi thế nào, mẹ cũng đều can thiệp. Tôi ra ngoài, làm gì với ai, mẹ đều hỏi tường tận. Giờ giấc ở nhà cũng không được tự do.
Đến khi sinh con, mâu thuẫn ngày càng lớn. Hai thế hệ khác nhau, việc chăm con thực sự khó khăn. Tôi thích chăm con theo cách hiện đại nhưng mẹ vẫn dùng lối cũ: mớm cơm, mớm cháo, ép cháu ăn cho no đến mức nôn ra. Tôi và mẹ tranh cãi nhiều lần và tôi cương quyết không xin lỗi.
Rồi chồng bắt đầu nói tôi là con dâu không biết điều. Anh cho rằng tôi vừa lấy anh đã được ở nhà cao cửa rộng còn người khác phải đi thuê nhà, sống vất vả là tôi đã hơn hẳn họ. Nghe chồng nói câu đó, tôi chỉ thấy nực cười. Bởi tôi ao ước được thuê nhà còn hơn sống chung với người mẹ chồng khó tính như mẹ anh.
Tôi lập tức đề nghị dọn ra ngoài, thuê nhà ở riêng. Nhưng đến khi tôi cương quyết thì chồng lại sợ vì anh biết, bố mẹ sẽ chẳng bao giờ đồng ý việc đứa con trai duy nhất lại đi thuê nhà. Trong khi nhà anh rộng, 3 tầng, không ở hết. Tôi lại cố ở nhà chồng với những nỗi uất ức khó tả.
Hơn 1 năm sau, chúng tôi không tìm được tiếng nói chung nên tôi quyết định ly hôn. Chồng khá sốc nhưng bản thân tôi biết, đây là lựa chọn của mình, không thể sống mãi như thế này được. Nếu chồng chọn ở với bố mẹ thì tôi chọn ra đi.
Sau ly hôn, tôi được quyền nuôi con vì chồng không muốn con trai còn nhỏ đã phải xa mẹ. Những ngày đó, anh cũng vẫn thường xuyên gọi điện hỏi han con nhưng đến thăm thì không. Tôi nghe nói mẹ anh không muốn anh dây dưa gì đến mẹ con tôi.
Cho đến một ngày, trời rét căm căm, anh đến trước cửa căn hộ thuê của mẹ con tôi xin vào. Thấy chồng run rẩy, tôi mở cửa và hỏi chuyện. Bỗng anh quỳ xuống, khóc lóc cầu xin tha thứ, mong tôi và con quay về bên anh.
Đương nhiên tôi không thể đồng ý dù trong lòng vẫn còn yêu và thương chồng. Tôi cũng hiểu việc bắt anh lựa chọn là khó khăn vì anh là con một. Nhưng tôi không thể sống mãi với một gia đình như vậy.
Thế rồi, anh nói: “Ai rồi cũng sẽ già đi, em rồi cũng làm mẹ chồng. Nếu sau này con trai em bỏ em cô độc, liệu em có sống nổi không hay em cũng khóc như mẹ anh đang khóc bây giờ? Nếu em đồng ý quay về bên anh, thì con chúng ta sẽ có cả bố cả mẹ và anh hứa sẽ làm mọi cách để mẹ và em hiểu nhau hơn. Mẹ muốn em quay về nhưng vì lòng tự trọng nên không thể đến xin lỗi em. Hôm qua trong giấc mơ, mẹ gọi tên em và con đó”.
Nói rồi, anh đưa cho tôi đoạn video quay hình ảnh mẹ ngủ mơ, miệng liên tục gọi tên con dâu và cháu, nước mắt lăn dài. Tự nhiên trong lòng tôi trào lên sự xúc động. Con trai cũng chạy lại ôm chầm lấy bố nói muốn có cả bố cả mẹ ở bên, làm tôi nghẹn cứng cổ họng. Tôi đồng ý với chồng sẽ quay về nhưng hãy chỉ sống như vậy cho đến khi tôi thực sự thấy mẹ đã thay đổi và trân trọng tôi hơn.
Chồng gật đầu đồng ý điều kiện của tôi. Dù sao tôi nghĩ mình cũng cần bao dung hơn và thử thách thêm một lần nữa để con và anh được đoàn viên. Vả lại thực ra trong lòng tôi vẫn còn yêu và thương chồng rất nhiều.
Độc giả giấu tên