Sáng sớm, em rời khỏi nhà đi làm, con gái rời khỏi nhà đi học, chỉ còn mình anh ngồi đây, trong căn nhà vắng vẻ này.
Những ngày gần đây, anh bỗng cảm thấy sợ hãi khi phải ở nhà một mình. Anh chỉ sợ, anh "đi" mà em và con chưa về. Anh sợ không thể nói một lời tạm biệt cuối cùng với những người anh yêu thương để em và con phải sống những ngày day dứt.
Những ngày gần đây, không hiểu sao anh hay nhớ về quá khứ, ngày mình còn yêu nhau, ngày mình về chung dưới một mái nhà, ngày em chuyển dạ lúc giữa đêm, đau đớn nhiều khiến anh hoảng sợ.
Anh nhớ ngày mình gặp nhau, em xinh tươi và giản dị như một đóa hoa mọc dại ven đường. Em sinh ra ở quê, lớn lên trong cơ cực nên tính tình chịu thương chịu khó. Mình gặp nhau, hai đứa đều chưa có gì ngoài tình yêu và hai bàn tay trắng.
Em khổ nhiều rồi, anh không muốn kéo dài sự nghèo khó của cuộc đời em nếu lấy anh. Nhưng em bướng bỉnh không chịu nghe lời với lý do "em thấy nhiều người lấy chồng giàu nhưng cũng đâu hạnh phúc". Em nói không sai, anh chịu thua em một bước.
Mình bắt đầu cuộc sống vợ chồng trong căn nhà trọ 13m2. Cả hai đều làm công nhân, thu nhập không nhiều. Những hôm không tăng ca, anh tranh thủ chạy xe ôm kiếm thêm đồng rau đồng muối. Cuộc sống còn nhiều thiếu thốn nhưng luôn vui vẻ vì chúng mình thương nhau.
Anh nhớ ngày em báo tin có thai, cả hai nhìn nhau, mắt ngân ngấn nước vì hạnh phúc. Tình yêu của chúng ta đã đơm quả ngọt. Nghĩ đến mỗi khi đi làm về có con nhỏ chạy ra đón, những bữa cơm có con nhỏ ngồi bi bô nghịch phá, niềm hạnh phúc như dâng trào.
Em chuyển dạ sớm hơn ngày dự sinh tới 10 ngày. Hôm đó đang giữa đêm, em đập anh dậy bảo hình như em vỡ ối rồi. Trong lúc cả hai còn hoang mang, những cơn đau bắt đầu kéo đến. Anh chở em bằng xe máy đến viện. Trên đường, mỗi lúc cơn đau kéo đến, anh phải dừng xe để ôm lấy em. Anh cũng biết chuyển dạ sẽ rất đau, nhưng nhìn em khóc gào khiến anh hoảng sợ.
Giây phút cô y tá bế con ra trao vào vòng tay anh, đất trời như nở hoa dưới mặt trời chiếu rọi. Con gái bé nhỏ, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp giống em vô cùng. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, việc làm cha lại đem lại niềm hạnh phúc lớn lao như vậy.
Vợ chồng mình cứ thế, cùng nhau chăm chỉ làm ăn, chứng kiến con gái ngày một lớn. Vì kinh tế không dư dả, cả hai lần lữa việc sinh thêm con. Anh nghĩ con ít hay nhiều không quan trọng bằng việc nuôi dạy con một cách đủ đầy, chu đáo.
Anh nhớ ngày vợ chồng mình chuyển về ngôi nhà mới xây. Căn nhà cấp 4 tuy nhỏ nhưng là thành quả của nhiều năm hai vợ chồng chắt chiu dành dụm, cộng với sự hỗ trợ của hai bên nội ngoại.
Ngày đầu tiên bước vào căn nhà, em chậm rãi sờ từng bức tường, ngắm nghía từng góc nhà rồi hát khẽ một câu gì đó. Anh nhìn em, cảm thấy có lỗi vì đã không thể xây cho em một ngôi nhà sớm hơn.
Rồi một ngày, em nói rằng em muốn sinh thêm một đứa nữa. Em sợ con gái chỉ có một mình, sau này sẽ cô đơn. Sinh thêm một đứa con để sau này con mình có chị có em mà nương tựa. Ước mơ giản dị đó của em còn chưa kịp thực hiện, chúng ta đã phải nhận cái "án tử" giáng xuống đời anh.
Anh không biết mình bị bệnh cho đến khi cảm thấy quá mệt mỏi và sút cân nhanh. Căn bệnh ung thư phổi đã gặm nhấm cơ thể anh bao lâu, nay di căn khắp cơ thể. Bác sĩ nói, bệnh phát hiện quá trễ, không còn khả năng điều trị, chỉ có thể dùng phương pháp giảm đau đớn và kéo dài thời gian sống.
Anh từ chối điều trị, chỉ mong những ngày cuối đời có thể dành thời gian trọn vẹn cho em và con. Những ngày ấy, anh đã chìm trong tuyệt vọng.
Vợ của anh thì không thế. Người phụ nữ nhỏ bé và nhiều lo sợ, khi đối diện khó khăn lại mạnh mẽ đến không ngờ. Chính em đã truyền cho anh động lực sống. Em chỉ khóc một lần vào ngày anh phát hiện bệnh, sau đó không khóc lần nào nữa. Em động viên anh, còn hay kể chuyện hài em đọc trên mạng. Nhìn em cố tỏ ra vô lo, nói cười, anh thắt ruột vì thương.
Anh chẳng còn đủ sức để làm gì, chỉ có thể nằm, thỉnh thoảng cố gắng đi lại vào ra, cắm cho em nồi cơm, nhặt cho em mớ rau mỗi khi em tan ca về muộn. Anh cũng không tỏ ra buồn bã nữa, bởi không muốn em bận lòng.
Những lúc ở nhà một mình, nằm nhìn ra khung cửa sổ, thấy trời xanh cao, anh ước gì có phép màu để anh khỏe mạnh trở lại. Anh muốn đưa em đi Đà Lạt, nơi em ước ao đến một lần trong đời. Anh muốn nhìn con gái lớn lên. Anh muốn cùng em già đi theo năm tháng. Có nhiều điều anh muốn làm cùng em, vậy mà chẳng còn cơ hội nữa.
Cả một đời làm vợ anh, cả một đời em vất vả. Không biết có bao giờ em cảm thấy hối hận vì đã lấy anh chưa? Có lần, trong giấc ngủ chập chờn của những cơn đau, anh nghe em thì thầm: "Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là vợ chồng nhé".
Em à, anh nghe người ta nói rằng, kiếp này mình gặp nhau là do có duyên nợ từ kiếp trước. Kiếp này, coi như mối duyên nợ với anh, em đã trả đủ. Kiếp sau mình không gặp nhau nữa em nhé.
Anh chỉ mong em gặp một người tốt hơn anh, có thể lo cho em một cuộc sống đủ đầy, nhàn nhã. Và quan trọng hơn, họ sẽ không bỏ em mà đi để em một mình ở lại giữa ngổn ngang lo toan.
Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ không lấy em làm vợ nữa.
Theo Dân Trí