Trước giờ tôi luôn ác cảm khi phải sống chung với nhà chồng. Là người phóng khoáng, thích làm theo ý mình nên khi lấy chồng, tôi luôn đặt ra tiêu chí phải ở riêng. Nhưng nhân tính không bằng trời tính. Tôi yêu và lấy người chồng là con trai trưởng trong nhà. Bố chồng mất sớm, một mình mẹ tần tảo nuôi chồng tôi và cô em gái trưởng thành. Dù không muốn sống chung tôi cũng phải chiều ý chồng.
Những ngày đầu về làm dâu, tôi vạch rõ ranh giới với mẹ chồng, nói rằng sẽ sống theo cách của mình. Tôi không muốn mẹ can thiệp vào chuyện công việc, ăn mặc thậm chí là việc ăn uống. Nếu mẹ không hợp khẩu vị, mẹ có thể nấu món khác, nếu mẹ không thích tôi đi về khuya, mẹ có thể đóng cửa ngủ sớm. Chuyện chăm sóc con cái nhất định bà không được can thiệp. Bà có thể lựa chọn việc chăm cháu theo ý con dâu hoặc là tôi sẽ thuê giúp việc.
Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng vì thế mà ngày một căng thẳng. Thói quen của người lớn tuổi rất khó thay đổi. Mẹ lúc nào cũng nhắc tôi phải thế này thế nọ, phải chăm sóc chồng lúc say rượu. Tôi thì ghét người nhậu nhẹt say sưa nên cứ thấy chồng say là tôi đi ngủ trước. Chồng đi chơi khuya, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, anh không về tôi cũng tắt đèn đi ngủ. Mẹ nói tôi là người vô tâm, không phải mẫu phụ nữ của gia đình. Tôi không ý kiến vì tôi cũng đâu muốn làm nữ công gia chánh.
Mỗi lần tôi mua đồ ăn đắt tiền về mẹ lại nhăn mặt bảo không muốn ăn và nói tôi tiêu hoang. Quần áo của tôi cũng không hợp mắt mẹ. Dù mẹ không nói nhưng thái độ của mẹ khiến tôi khó chịu.
Mẹ tiết kiệm từng nghìn. Hôm nào tôi không nấu cơm thì chỉ có một món rau và một món mặn. Có món mẹ thích nhưng con cái không hợp nên tôi hay mua đồ ăn sẵn về nhà. Lương tôi cao hơn chồng nên nhiều khi bị mẹ nhắc nhở nên khéo léo để giữ thể diện cho chồng. Mẹ dặn phụ nữ không được khoe khoang hơn chồng, đó là không tôn trọng chồng.
Tôi không hài lòng việc mẹ luôn khen con trai trước mặt thiên hạ trong khi biết rõ anh nhu nhược, yếu kém, chẳng chịu mó tay vào việc nhà. Việc bất đồng quan điểm sống khiến tôi và mẹ không hợp nhau, nhiều khi mâu thuẫn lên đỉnh điểm, tôi xin phép về ngoại chơi vài ngày.
Trận ốm nặng lần đó không ngờ là lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy mẹ. Mẹ bị bệnh nặng lại cao tuổi nên qua đời sau đó vài ngày. Mẹ đi quá nhanh khiến vợ chồng tôi sốc. Vắng bóng mẹ trong nhà tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Mỗi ngày tôi và mẹ đều có những chuyện bất đồng, hằm hè nhau nhưng từ khi không có mẹ, tôi thấy buồn và nhớ. Căn nhà trở nên trống trải. Dù tôi có mắng chồng bao nhiêu, chê bai anh thì cũng chẳng ai cản lời. Đi khuya về sớm, ăn mặc thế nào cũng không còn có người nhắc nhở nữa.
Một hôm tôi vô tình mở chiếc tủ cũ, thấy một xấp giấy ở bên trong. Cầm lên tôi mới hay đó là hợp đồng bảo hiểm mẹ mua, bên trong có một bức thư gửi tôi.
Đọc thư, tôi khóc không thành tiếng. Mẹ mua bảo hiểm cho con dâu và con trai nhưng không mua cho mình. Mẹ nói đó là món quà mẹ muốn dành tặng hai con vì biết mình tuổi cao sức yếu. Điều bất ngờ là mẹ để quyền thừa hưởng tài sản cho tôi. Nếu sau này chồng tôi có vấn đề gì thì toàn bộ số tiền đó sẽ là của tôi chứ không phải em chồng, cháu mẹ hay là bất cứ người thân ruột thịt nào của mẹ.
Ngoài ra, mẹ còn để lại mấy cây vàng cất trong ngăn kéo, nói tôi phải giữ cẩn thận, khi nào có việc thực sự quan trọng mới được lấy ra.
Những lời tự đáy lòng mẹ viết trong thư mong chúng tôi sống tốt hơn khiến tôi nghẹn đắng cổ họng. Thực ra, tôi và mẹ hiềm khích nhưng tôi hiểu mẹ chỉ muốn tốt cho con cái. Mẹ chưa từng dám ăn ngon, mặc đẹp, tiêu xài hoang phí. Tôi biết mẹ không có ác ý nhưng tôi lại cố chấp, không bao giờ thích người khác xen vào cuộc sống tự do của mình.
Hôm nay khi cầm trên tay xấp giấy và bức thư ấy, tôi thực sự thấy ân hận. Phải chăng tôi gạt bỏ được cái tôi và những ác cảm về chuyện mẹ chồng nàng dâu thì biết đâu những năm tháng qua mẹ cũng đỡ phiền lòng.
Độc giả giấu tên