Tôi là cô gái thành phố, xuất thân gia đình gia giáo. Ngày yêu anh, bố mẹ tôi ngăn cản rất nhiều. Chính sự cương quyết của con gái khiến bố mẹ phải nhượng bộ. Tôi cũng nói với anh: “Em cãi lời bố mẹ để lấy anh nên sau này anh không được phản bội em, phải yêu thương em”. Chồng tôi gật đầu lia lịa bởi thực sự khi đó tình yêu của hai đứa rất ngọt ngào.
Ngày cưới, họ hàng nhà tôi rất bất ngờ khi một cô gái con nhà khá giả như tôi lại lấy người đàn ông ở quê, gia cảnh khó khăn như vậy. Nhà anh vẫn là căn nhà cấp 4 thời xưa. Dù đã xây lại nhiều năm nhưng vẫn là kiểu cũ kĩ, trong nhà không có nội thất gì đáng giá.
Biết anh ngại nên tôi luôn động viên chồng và còn nói đỡ cho anh trước mặt họ hàng. Nhiều người còn hiểu lầm anh lấy tôi vì cái này cái nọ. Nhưng tôi cũng không bận tâm vì chỉ có tôi hiểu được giữa hai đứa là tình yêu thực sự.
Lấy nhau, chúng tôi mua căn hộ chung cư, lập nghiệp trên thành phố. Từ ngày lấy chồng tôi mới hiểu thế nào là áp lực làm dâu trưởng. Trước đây tôi vô tư nghĩ lấy chồng ở riêng là xong nhưng mỗi lần có giỗ chạp, đám cưới, đám hiếu, ai ốm đau, bố mẹ chồng đều gọi điện bắt vợ chồng tôi về.
Hơn 2 năm kết hôn, số lần về quê là bao nhiêu tôi không thể nào nhớ nổi. Và mỗi lần về lại tốn kém tiền bạc, mua quà cáp biếu xén khắp nơi. Thân làm con trai trưởng, chồng tôi gánh mọi trách nhiệm trong nhà, từ tiền cỗ bàn đến tiền lễ lạt. Cuộc sống như vậy khiến tôi bất bình nên rất nhiều lần vợ chồng cãi nhau.
Điều khiến tôi không thể nào chấp nhận được là mỗi lần về quê, bố chồng đều gõ cửa phòng ngủ của hai vợ chồng lúc 5h sáng. Bố yêu cầu chúng tôi phải tuân thủ quy định của gia đình, dậy từ 5h đi chợ mua đồ về nấu ăn sáng. Bình thường, em dâu của chồng hay làm việc đó nhưng khi nào tôi về, việc đó sẽ đến tay tôi.
Lý do bố chồng đưa ra khiến tôi cứng họng: “Con không phải làm dâu, ở riêng từ lúc cưới nên lần nào về quê con phải đỡ đần em dâu của con. Em dâu vất vả bao năm, mọi việc đến tay, con cũng nên gánh phần trách nhiệm. Con dâu ở nhà này không ai được ngủ quá 5h sáng. Con nấu ăn thì em con sẽ quét dọn nhà cửa, lau nhà. Hơn nữa, chuyện cỗ bàn cúng cáp, con cũng phải lo vì con là dâu trưởng. Tiền bạc các con tự chi, thu”.
Dù tôi đã cố gắng giải thích, nói với bố chồng chuyện dậy từ 5h sáng là quá sớm, gia đình không có việc gì thì cứ ngủ thoải mái, ai ăn gì cứ chủ động. Nhưng bố chồng lại khó chịu ra mặt, cho rằng con dâu thành phố kênh kiệu, cậy thế nhà mình mà cãi lời bố chồng.
Mâu thuẫn gia đình nảy sinh từ đó. Điều khiến tôi bức xúc là chồng cũng đồng tình với bố, bắt vợ phải tuân theo quy định nhà chồng: “Em cũng có về mấy đâu, cứ làm theo lời bố là được. Em làm dâu trưởng phải có trách nhiệm chứ không thể cứ sống theo ý mình được”.
Những chuyện vô lý cứ xảy ra khiến tôi và chồng cãi nhau nảy lửa. Lần đó có giỗ, tôi nhất định không về. Bố chồng gọi điện lên nói tôi vô trách nhiệm. Tôi cũng không ngại đáp trả. Tôi không cam lòng bởi mình vốn là cô tiểu thư con nhà giàu có, cãi lời bố mẹ lấy chồng nghèo mà giờ tôi lại phải cung phụng nhà chồng, sống cũng không được như ý. Tôi bắt đầu nảy sinh ý định ly hôn nhưng sợ bố mẹ ruột lo lắng. Nghĩ lại ngày trước cãi cha mẹ lấy chồng nghèo để rồi chịu tủi hổ, tôi không cam lòng. Tôi phải làm sao đây?
Độc giả giấu tên