Người ta nói “xa thương gần thường” quả không sai. Trước đây, tôi từng nghĩ, mình là người hiểu chuyện, dễ sống và có thể dung hòa mọi mối quan hệ trong gia đình. Thế nhưng từ ngày mẹ chồng ra ở chung, trông cháu giúp, xung đột bắt đầu xảy ra. Dù tôi có cố gắng thế nào thì trong mắt mẹ chồng tôi vẫn chỉ là nàng dâu kém cỏi, thua xa con trai của bà.
Trước kia, chàng quý tử đẹp trai, cao 1,8m của bà từng có rất nhiều cô nàng theo đuổi. Nhiều người trong số đó đã giàu có, xinh đẹp, ít nhất theo mẹ là hơn tôi bây giờ. Vì vậy, mẹ ra sức thể hiện sự không hài lòng. Hoặc có những việc mẹ thực sự thích nhưng vẫn tỏ ra không ưng để tôi phật ý, khiến mối quan hệ của gia đình trở nên căng thẳng.
Tôi thường hỏi mẹ thích ăn gì trước khi chuẩn bị đồ ăn, nhưng câu trả lời vẫn là “ăn gì cũng được”. Vậy nhưng đến bữa, mẹ chỉ gẩy đũa. Con trai của mẹ thấy vậy thì lo lắng cho sức khỏe của mẹ. Anh còn tỏ thái độ, trách móc tôi không chăm sóc mẹ chu đáo.
Quần áo tôi mua về tặng mẹ nhưng mẹ chưa từng mặc. Tôi dặn chồng nói mẹ thích thì cứ mặc, không phải ngại. Lúc ấy mẹ mới mang ra mặc. Tôi biết mẹ thích đó, nhưng cái cảm giác được con dâu mua đồ cho khiến bà ngại ngùng.
Một lần, hàng xóm sang chơi, hết lời khen chiếc áo mẹ mặc đẹp. Chồng tôi bảo đó là do con dâu mua tặng. Thế là từ hôm đó, mẹ không mặc nữa bởi người hàng xóm dành cho tôi vô vàn lời khen về gu thẩm mĩ và sự khéo léo. Có vẻ mẹ chồng không hài lòng khi con dâu bà được ca tụng.
Gần đây nhất, tôi tình cờ nghe được cuộc điện thoại mẹ than vãn với con gái của mình.
Mẹ nói rằng ở nhà tôi khổ, ăn uống không có gì, toàn món mẹ không thích. Rằng mẹ thích ăn gà tần, hải sản… và thích được tự ra hàng mua sắm, chọn theo sở thích. Mẹ chê tôi tiết kiệm, mâm cơm toàn món đạm bạc.
Nhưng mẹ đâu biết, con dâu mẹ bị bệnh, con trai mẹ cũng không thể ăn đồ nhiều chất. Vì vậy tôi mới làm mâm cơm đơn giản và luôn hỏi mẹ thích ăn gì để làm riêng cho bà.
Mẹ so sánh mình với giúp việc. Rằng mẹ ở nhà này làm mọi việc nhưng không có lương, trong khi những người đi làm giúp việc vừa được bao ăn ở lại nhận lương 7-8 triệu/tháng. Còn con dâu mẹ chỉ mua cho mấy món đồ rẻ tiền nên “mẹ không thèm mặc”.
Tôi sững người không dám tin người mẹ chồng nhìn có vẻ hiền lành của mình lại có thể thốt ra những lời đó. Tuy nhiên, tôi không làm lớn chuyện. Tối đó, tôi chỉ nói với chồng những việc mình nghe được qua camera.
Nhưng sau ngày hôm đó, tôi quyết định thực hiện tất cả những “yêu cầu” của mẹ chồng. Buổi tối, tôi mua nhiều hải sản về, làm lẩu mời mẹ ăn. Mẹ vẫn nói “mẹ không ăn đâu, các con ăn đi, hải sản mẹ có thích đâu”. Nghe giọng của mẹ, tôi rất không hài lòng. Tôi không biết làm gì để cho mẹ cảm thấy thoải mái.
Hôm sau, tôi bàn với chồng đưa mẹ đi trung tâm thương mại chọn đồ, đưa mẹ đi ăn ngoài hàng. Nhưng chỉ khi nào con trai chọn đồ, mẹ mới ưng, còn tôi thì không. Cũng từ hôm đó, tôi biếu mẹ mỗi tháng 3 triệu để mẹ cảm thấy thoải mái trong lòng. Mẹ từ chối không nhận và bảo “mẹ lên đây, các con đã vất vả rồi nên không cần biếu tiền mẹ đâu”.
Vài hôm sau, tôi lại mua gà tần về mời mẹ. Lần này, mẹ có vẻ hơi bất ngờ. Vì tất cả những việc tôi làm đều giống những gì mẹ phàn nàn với con gái qua điện thoại.
Trong bữa cơm, tôi mời mẹ ăn và nói thẳng: “Từ nay mẹ thích ăn gì, thích đi đâu, muốn hay không muốn, mẹ cứ nói thẳng với chúng con. Mẹ là mẹ của anh T. cũng là mẹ của con. Con không phân biệt mẹ chồng mẹ đẻ nên mẹ cũng không phải ngại đâu ạ.
Mẹ đẻ, con gái còn có lúc không hài lòng về nhau huống hồ mẹ chồng, nàng dâu và mấy thế hệ sống trong một nhà. Nhưng có gì, con xin mẹ thẳng thắn vì chúng ta là một gia đình”.
Nghe câu nói của tôi, mẹ rơm rớm nước mắt rồi bỗng nghẹn ngào: “Ừ mẹ hiểu rồi, mẹ xin lỗi các con. Mấy hôm nay mẹ đã hiểu ra nhiều chuyện rồi. Đúng là mẹ có hơi quá nhưng tính người già, các con thông cảm cho mẹ”.
Có vẻ như trong lời nói đó, mẹ đã hiểu rằng tôi biết mọi việc. Tôi không có ý làm lớn chuyện vì dù sao đó cũng là mẹ của chồng tôi, là bà nội của con tôi. Tôi cũng biết nhiều người già thích thể hiện, khen ngợi con trai và phủ nhận công sức của con dâu. Nhưng những việc mẹ nói về tôi là sai sự thật và tôi không muốn mẹ mang chuyện đó nói ra bên ngoài.
Tôi chỉ mong, đã sống chung thì tất cả đều phải thành thật. Sống với nhau nhưng cứ khách sáo, không chia sẻ cảm xúc thật rồi lại ra ngoài nói xấu người trong nhà thì chỉ để người khác có cơ hội đánh giá mình mà thôi.
Độc giả giấu tên