Tôi quen chồng tôi trong dịp tham gia chương trình thiện nguyện tặng áo ấm cho trẻ em vùng cao. Khi đó, tôi là sinh viên năm cuối, anh là nhân viên của một doanh nghiệp.
Chàng trai dễ nhìn, chu đáo, nhiệt thành lại hát hay đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của những cô gái trẻ, trong đó có tôi.
Thời điểm đó, tôi vừa kết thúc một cuộc tình, lòng có chút cô đơn, trống trải. Sự quan tâm của anh vì thế như liều thuốc giảm đau khiến tôi được xoa dịu. Trở về thành phố, chúng tôi kết nối với nhau nhiều hơn, tình cảm cũng nhanh chóng phát triển.
Tôi ra trường, anh đã giục cưới. Anh hứa sau khi cưới, anh sẽ nhờ vào những mối quan hệ của mình để xin công việc phù hợp với ngành học của tôi.
Tôi đưa anh về nhà giới thiệu với gia đình. Mẹ tôi không ý kiến gì, nhưng bố tôi lại khuyên ngăn. Không hiểu bố nhìn anh ấy thế nào, một mực cho rằng anh không đáng tin tưởng.
Bố tôi nói, đàn ông miệng lưỡi đưa đẩy, ra ngoài ngọt ngào với cả thế giới, về nhà sẽ chỉ làm vợ khóc.
Bố bảo, tôi còn trẻ nên chú tâm tìm cho mình công việc để làm, tự lập về kinh tế rồi kết hôn cũng chưa muộn. Nhưng tôi khi đó yêu đương mù quáng, dại khờ trao thân cho anh, cuối cùng để "dính bầu", không thể chọn cách nào khác được.
Tốt nghiệp đại học, chưa có việc làm đã làm vợ, làm mẹ. Tôi chẳng có một chút tâm tư hay thời gian nào cho bản thân. Cả kinh tế lẫn tinh thần, đầy đủ hay thiếu thốn, buồn hay vui đều chỉ biết dựa vào chồng.
Nhưng những ngọt ngào ấy không kéo dài được bao lâu. Tôi không trách anh, cũng không dám đòi hỏi. Một mình anh mang gánh nặng kinh tế cũng nhiều áp lực. Tôi tập tỏ ra là người vợ hiểu chuyện, không hờn trách như cô gái mới lớn chỉ vì những điều nhỏ nhặt.
Một ngày, tôi phát hiện chồng ngoại tình khi tự ý nghe một cuộc điện thoại của anh khi anh đang tắm. Đầu dây bên kia, giọng một cô gái ngọt ngào cất lên nhắc về cuộc hẹn vào buổi tối. Tôi linh cảm mối quan hệ giữa họ không bình thường.
Tôi tra hỏi chồng, anh gắt lên: "Việc của em là chăm sóc con cho tốt, nghĩ xem hôm nay nên ăn gì, đừng quan tâm những chuyện ngoài ngôi nhà này". Đối với anh, tôi chỉ phù hợp với vị trí của người mẹ, giúp việc trong nhà thôi ư?
Khi đó, con tôi đã 2 tuổi. Tôi quyết định gửi con đi trẻ, rải hồ sơ xin việc làm. Tôi nghĩ mình cần tự lo cho bản thân trước khi nghĩ đến việc có thể ngồi đối thoại với chồng.
Cùng với việc nâng cấp bản thân, tôi thu thập bằng chứng chồng tôi ngoại tình. Việc đó không khó bởi không muốn người khác biết, trừ khi mình không làm.
Vào ngày nhận tháng lương đầu tiên, tôi nói với chồng về việc muốn ly hôn. Thật bất ngờ, chồng tôi thay đổi hẳn thái độ. Không còn cáu gắt, khó chịu như trước, anh thừa nhận có "chếnh choáng" bên ngoài vì có nhiều áp lực muốn giải tỏa.
Rằng mỗi ngày về nhà, nhìn tôi bận rộn với cửa nhà, con cái, anh không muốn trút gánh nặng lên tôi nên mới tìm cách chia sẻ với người khác. Dần dần, mọi thứ đi quá xa.
Anh xin lỗi tôi, xin hãy vì con mà sửa chữa hôn nhân. Anh không biết rằng, trái tim tôi từ lâu đã gom góp tổn thương từ những lời nói, thái độ và cả việc làm của anh nên trở nên khô cằn.
Mẹ chồng tôi đến nhà, khuyên tôi: Con người sai lầm là bình thường. Quan trọng là biết sai, biết sửa. Đừng buông bỏ khi cuộc hôn nhân của hai đứa còn sửa chữa được. Hãy nghĩ thật kỹ việc sau khi ly hôn, con gái tôi sẽ thế nào?
Những lời mẹ chồng nói đã đánh động lòng tôi, khiến tôi phân vân, do dự. Chuyện chồng ngoại tình, tôi chỉ nói với mẹ chồng và chị gái của tôi. Chị gái cũng khuyên tôi khoan vội ly hôn, hãy thử cho chồng một cơ hội.
Sợ lời khuyên của mình không có trọng lượng, chị ấy đem chuyện nói với bố mẹ. Sau khi biết chuyện, mẹ gọi điện nói tôi về nhà. Mẹ ôm lấy tôi khóc thương, bảo tính tôi hiền lành, chăm chồng chăm con, sao chồng tôi lại nỡ phụ bạc.
Từ lúc tôi vào nhà, bố vẫn ngồi im, mãi sau mới cất lời: "Nó không phụ người nhưng lại để yên cho người ta phụ. Nó không tệ bạc nhưng lại chọn sống với kẻ tệ bạc. Chồng đã ngoại tình mà vẫn còn nghĩ có thể vá víu vì con. Người ta chỉ tiếc một viên ngọc, không ai tiếc một viên gạch vỡ cả".
Mỗi lời của bố như một gáo nước dội vào tâm trí tôi. Tôi hiểu ra, cuộc đời tôi sau này thế nào đều do tôi định đoạt, là tôi đã cho chồng cơ hội làm tổn thương tôi. Nếu tôi không cho phép, không ai có thể làm tổn thương tôi cả.
Theo Dân Trí