Ngày này 3 năm trước, chồng tôi được cơ quan điều chuyển ra Bắc công tác. Hôm ấy, tôi dắt theo con tiễn anh ra sân bay.
Trước khi nói lời tạm biệt, tôi ghé tai anh nói nửa đùa nửa thật: “Ra ngoài đó anh nhớ giữ mình. Đừng để em biết anh có quan hệ mờ ám với cô nào nhé. Nếu có ngày đó, sự nghiệp, gia đình anh sẽ tiêu tan. Em hứa đấy”.
Tôi vẫn nhớ anh cười ngất. Anh nhấc bổng con lên, thơm vào má rồi nói: “Ra đó lạ nước lạ cái, ai đâu mà quen. Với lại tình yêu lớn nhất của đời anh đã ở đây rồi”.
Nói xong, anh vuốt tóc con, dặn: “Ở nhà phải nghe lời mẹ nhé. Mỗi cuối ngày, ba sẽ gọi điện về thăm công chúa nhỏ của ba”.
Lúc ấy, lòng tôi lâng lâng hạnh phúc. Tôi tin anh bởi anh đã cho tôi thấy mình yêu con đến nhường nào. Ra Bắc, mỗi cuối ngày, anh giữ lời hứa là gọi điện thăm mẹ con tôi.
Anh gọi nhiều và thường xuyên đến nỗi tôi đặt sẵn cái ipad trên bàn để 2 cha con nói chuyện trong lúc mình nấu cơm, tắm giặt, vệ sinh cửa nhà …
Năm thứ hai anh xa nhà, con tôi vào lớp 1. Ngoài việc học ở trường, chiều về, bé học thêm lớp nhạc và tiếng Anh nên thời gian 2 cha con gặp nhau trên mạng xã hội thưa dần.
Cũng từ lúc đó, anh ít gọi hỏi thăm tôi hơn. Nhiều đêm, tôi nhớ anh điên dại. Tôi thèm một lời hỏi thăm, chia sẻ từ chồng.
Tôi nhấc máy gọi thì anh luôn trong trạng thái ngái ngủ, mệt mỏi hoặc đang tiếp khách bên ngoài. Anh hứa “sau khi về nhà, sáng mai đỡ mệt, tỉnh táo” anh sẽ gọi lại.
Nhưng tất cả đều trôi qua theo lời giải thích: “Anh bận quá. Công việc dạo này áp lực nhiều”.
Năm ngoái, trong một lần về thăm nhà, anh nói đã chán ngấy những năm tháng bị công việc cuốn xa khỏi tình cảm gia đình. Anh muốn về nhà.
Anh làm đơn xin cơ quan để được trở về TP.HCM công tác. Nghe tin, tôi ngỡ như mình là người phụ nữ, người vợ hạnh phúc nhất trần đời. Tôi có người chồng sống trọn cho gia đình. Con tôi có một người cha đầy tính hi sinh.
Thế nhưng hóa ra không phải như vậy. Tôi chưa tận hưởng niềm hạnh phúc ấy được bao lâu thì đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Anh ấy ngoại tình. Anh trở về là để được gần gũi cô gái ấy chứ không phải vì tôi, vì con như những gì anh nói và khiến tôi lầm tưởng.
Hai tháng sau khi anh trở về, anh thường đi làm rất sớm và về khá muộn. Tuy vậy, tôi vẫn không hề nghi ngờ bởi biết anh là người đàn ông giàu trách nhiệm và hết lòng với công việc.
Có thể, tôi sẽ không bao giờ biết mối quan hệ ẩn sau những lời nói dối ngọt ngào của anh nếu không vô tình thấy thỏi son lạ dưới gầm ghế ô tô. Tôi sẽ cố nghĩ rằng đó là thỏi son anh mua tặng tôi nếu như nó chưa bị dùng dở dang và là loại tôi ưa thích.
Tôi chưa vội hỏi anh chủ nhân cây son. Tôi cất đi rồi giả vờ như không hay biết chuyện gì. Ngày hôm ấy, tôi thấy anh rất lạ dù cố tỏ ra bình thường. Sau khi nghe cuộc điện thoại từ ai đó, anh nói với tôi rằng sẽ đem xe đi rửa rồi đón con luôn.
Tôi đồng ý và không quên dặn 2 ba con đừng la cà vì tôi đang chuẩn bị bữa tối thật ngon rồi. Đêm hôm ấy, sau khi con ngủ, chúng tôi cùng uống với nhau một ít rượu vang. Tôi cố kể cho anh nghe chuyện bạn tôi có chồng ngoại tình, đàn ông xa vợ cặp gái trẻ…
Anh không lảng tránh nhưng cũng không cùng tôi lên án “bọn đàn ông phụ bạc”. Rồi tôi vẫn kiểu nửa đùa nửa thật đòi anh công khai mật khẩu tất cả các trang mạng xã hội đang dùng.
Anh có chút bất ngờ vì trước đây, tôi chưa bao giờ làm như thế. Tôi là đứa tuyệt đối tôn trọng quyền riêng tư của người khác. Anh ngập ngừng rồi nói mình chỉ sử dụng mạng xã hội cho mục đích công việc nên chẳng có gì để xem.
Nhưng tôi đã không cho anh thời gian giải thích, dựng chuyện. Tôi đưa ra con bài lật tẩy là thỏi son và đoạn băng quay lại cảnh anh lục tung chiếc xe chỉ để tìm vật thuộc về một người phụ nữ khác.
Phút giây ấy, tôi đã sẵn sàng cho một trận cãi vã, những lời giải thích thậm chí là sự nổi giận của anh để át chế tinh thần tôi. Thật bất ngờ. Anh im lặng.
Đợi tôi đặt ra hết những câu hỏi chua chát, anh mới ngẩng đầu lên nói: “Đó là son của Linh, người anh yêu trước khi cưới em. Anh đã muốn nói hết mọi chuyện với em nhưng anh không đủ dũng khí”.
“Em đã biết hết rồi thì anh không còn gì để giấu. Anh yêu Linh và mối quan hệ này xuất phát từ anh, Linh không có tội tình gì cả. Xin em đừng khiến cô ấy xấu mặt”.
Linh và chồng tôi gặp lại nhau ngoài Bắc, trong một lần cô theo cấp trên của mình đến cơ quan anh đặt quan hệ hợp tác. Anh thú nhận, suốt bấy nhiêu năm, anh vẫn giữ trọn hình bóng Linh trong tim mình.
Gặp lại nhau, tình yêu anh giấu kín bấy lâu ùa về khiến anh không còn lý trí. Anh quay cuồng trong tình cũ. Linh cũng choáng ngợp rồi ngả lòng trước tình yêu mãnh liệt của người cô từng dâng hiến cả tuổi thanh xuân.
Cả hai qua lại với nhau cho đến khi Linh buộc phải quay về TP.HCM để chăm mẹ đang mắc ung thư giai đoạn cuối. Đó cũng là lý do chồng tôi nhất quyết xin cơ quan để được trở lại TP.HCM công tác.
Anh về để được gần gũi, làm chỗ dựa tinh thần, thể xác cho tình cũ. Tôi đau đớn đến tận cùng khi biết mình chỉ là người đóng thế cho kẻ khác. Tình yêu của anh dành cho Linh tổn thương tôi sâu sắc.
Tôi nhớ đến lời tôi đã nói vào ngày anh ra Bắc 3 năm về trước. Tôi đề nghị ly hôn. Nghe vậy, anh khóc nức nở. Chưa bao giờ tôi thấy anh khóc như vậy.
Anh xin tôi đừng phá vỡ mái ấm nhỏ. Anh thề thốt sẽ chôn giấu tình yêu dành cho Linh mãi mãi. Anh sẽ rời xa cô ấy và sẽ là người chồng, người cha có trách nhiệm. Anh xin tôi cho mình cơ hội để sửa sai.
Những lời van xin ấy khiến tôi đau đớn. Tâm trí tôi giằng xé bởi không biết phải làm thế nào giữa việc đi hay ở. Tôi vẫn yêu anh, con tôi cần có đủ cha đủ mẹ ở bên cạnh. Nhưng làm sao tôi có thể tin anh, làm sao có thể xóa bỏ nỗi đau mình chỉ là kẻ đóng thế?
Trần Nguyễn Nhật An