Ngày cưới chồng ở thành phố, bố mẹ và họ hàng mừng cho tôi ra mặt. Ai cũng nói tôi tốt số vì lấy được chồng con nhà gia giáo lại đẹp trai. Vốn là cô gái xuất thân tỉnh lẻ nên việc lấy được người có hộ khẩu thành phố được cho là may mắn. Nhưng ngày cưới về, tôi mới biết tất cả chỉ là cái mác.
Công việc tưởng chừng rất tốt của chồng ngày càng bấp bênh. Anh chuyển sang làm văn phòng, lương chưa được 10 triệu đồng. Thời gian đầu, vì chưa có con cái nên cuộc sống của chúng tôi cũng dư dả.
Nhưng từ khi sinh con, tiền sữa, tiền thức ăn, tiền quần áo rồi tiền học của con đè nặng lên vai. Tôi một mình phải nai lưng kiếm tiền vất vả. Ngoài làm công việc chính, tôi chạy vạy bán hàng thêm để có thu nhập.
Chồng mỗi tháng chỉ đưa cho vợ 3 triệu đồng, còn lại anh giữ để chi tiêu riêng. Vốn có cái mác trai thành phố nên chồng hay sĩ diện, đi đâu cũng khoe khoang mà thực ra chẳng có gì.
Bao năm lấy nhau, bạn bè có nhà, có xe hết, chúng tôi vẫn ở nhà thuê. Lúc chưa cưới, nghe bố mẹ anh hứa mua cho chung cư, tôi thấy cũng bùi tai. Nhưng cưới về, căn phòng chật chội khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.
Nói chuyện mua nhà, mẹ chồng bảo: "Các con có tiền thì mua, chứ bố mẹ không có xu nào đâu nên đừng trông chờ". Lời hứa cho tiền mua chung cư ngày trước có vẻ như mẹ chồng đã quên.
Mỗi ngày, tôi đều chịu những trận tra tấn về đạo lý, giảng dạy cách làm dâu rồi làm trăm thứ việc nhà. Đi làm về mệt nhưng tôi không được nghỉ ngơi. Ngày nào cũng lo cơm nước, giặt giũ, con cái, tôi cảm thấy không còn sức lực.
Mẹ chồng động một cái là mắng cả nhà. Dù là gia đình gia giáo, tôi thấy những lời lẽ của mẹ mang đầy tính xúc phạm, miệt thị người khác.
Vì những chuyện đó, tôi chuyển ra ngoài thuê nhà một thời gian. Sau này, thấy con cái không có chỗ chơi, tôi quyết định vay mượn bạn bè, người thân, nhờ bố mẹ mình hỗ trợ mua căn hộ chung cư. Nhà nhỏ, ở xa trung tâm nhưng được cái tự do tự tại, thoải mái vô cùng.
Chỉ là tôi không ngờ, sau khi mua nhà một năm, mẹ chồng đùng đùng nói cho mẹ ở cùng để chăm sóc cháu. Lý do chính mẹ đưa ra là vì không hợp bố chồng, không hợp anh chị chồng.
Tôi ấm ức nói với chồng rằng, mình không đồng ý nhưng chồng nói tôi quá quắt, bất hiếu. Trong khi tiền mua căn chung cư này đều là tiền tôi xoay xở, chồng chẳng giúp được gì.
Nhớ lần tôi hỏi vay tiền bố mẹ chồng, mẹ còn bĩu môi bảo: "Con cái lớn không tự lập lại cứ thích dựa vào ông bà già. Bố mẹ không có tiền cho, cũng không có tiền cho vay. Vay rồi các con cũng xin luôn, mẹ còn lạ gì".
Tôi vẫn nhớ như in những lời đó. Vậy mà bây giờ, mẹ lại muốn sang nhà tôi ở. Tôi không thể nuôi thêm một người vì còn nợ tiền ngân hàng, nợ người thân. Tháng nào, tôi cũng chắt bóp chi tiêu, tiết kiệm từng nghìn.
Mẹ chồng chẳng cần bận tâm con dâu nghĩ gì vì cho rằng, nhà là của con trai mình. Bà xách vali đến rồi cứ thế ở. Từ khi ở nhà con dâu, mẹ chồng coi đó là nhà mình, bày biện khắp nơi, không chịu dọn.
Mỗi lần có bạn bè hay người thân của con dâu đến chơi, bà lại tay chống nạnh, nói bóng nói gió khiến người ta ái ngại ra về.
Lần đó, họ hàng từ quê lên chơi, tôi bày biện cỗ bàn thịnh soạn. Khi họ hàng ra về, mẹ chồng nói câu chối tai: "Không có tiền còn bày đặt ăn sang, họ nhà cô cũng ham ăn thật đấy. Ăn thế thì bằng cả tháng lương con trai tôi làm ra à?".
Mẹ chồng biết rõ con trai mình lương thấp, nhà là con dâu xoay tiền mua, vậy mà lại có thái độ như vậy. Trong khi tôi thừa hiểu bố mẹ có tiền tiết kiệm nhưng không cho vay vì sợ con dâu không trả. Nghĩ lại những chuyện đó, tôi vô cùng ấm ức. Bạn bè cũng không còn dám đến nhà tôi chơi từ đó.
Tháng trước sinh nhật mình, tôi phải nhờ bạn thân cho mượn chỗ để tổ chức. Một là tôi không muốn mẹ chồng nói ra nói vào, hai là sợ bạn bè đến nhà mình mất vui.
Nghĩ lại, tôi thực sự rất ấm ức nhưng có gây hấn thế nào, mẹ chồng cũng không chịu về. Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Dân trí